“May cho thằng oắt, hôm nay khô ráo!” - Người xin thử chân bạn nhảy
nghĩ thầm, nhìn cậu bé đang nhặt thư. Tàu chuyển bánh, một phong bì trượt
khỏi bậc, rơi xuống mặt đường. Người thử chân bạn nhảy nhặt chiếc phong
bì huơ lên vẫy theo con tàu đang rời đi, song thằng bé đang mải nhặt những
lá thư khác, không để ý.
Đó là một phong bì sang trọng làm bằng loại giấy tốt với địa chỉ viết tay:
Kính gửi: NGÀI CHỦ TỊCH ARTUA RAKÔVIEXKI,
Đại lộ Uiazđôpxki N07
Bên trong (phong bì không dán) có một tờ giấy cũng sang trọng không
kém, gập làm đôi. Một mặt in gì đó bằng tiếng Pháp, mặt kia chắc cũng nội
dung tương tự, bằng tiếng Ba Lan:
Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng hân hạnh kính mời ngài đến dự buổi chiêu
đãi, tổ chức vào hồi 20 giờ ngày 15 tháng 7 này, tại phòng khách, tầng
một, khách sạn châu Âu, nhân chuyến viếng thăm của ngài Thủ tướng
Nước Cộng hòa Áo.
Phía dưới có thêm hàng chữ in cỡ nhỏ: Trang phục dạ hội - huân huy
chương.
Y đọc lại địa chỉ lần nữa: “Đại lộ Uiazđôpxki N07”.
“Mang đến chăng? Có thể người ta thí cho một vài Zuôty
cũng nên?...
Cứ thử, hại gì: mà số 7 chỉ cách có vài mươi bước chân chứ mấy”.
Trên bảng danh sách chủ hộ, bên cạnh tên A.Rakôviexki nổi bật dòng
chữ: “Căn hộ số 3, gác 1”. Y lên thẳng gác, bấm chuông, một lần rồi hai
lần. Cuối cùng, người trông nhà đến báo rằng chủ tịch hiện đang ở nước
ngoài.
– Hẩm thật!
Y nhún vai, nắm chặt lá thư trong tay, bước về nhà. Mãi hơn nửa giờ sau
y mới về tới phố Uxka. Qua những bậc thang bằng gỗ kêu cọt kẹt y leo lên
tận gác bốn và xoay nắm đấm cửa.