ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 137

“Ồ, người ta cứ nhìn thấy bản thân mình từ bé tới giờ, quen đi rồi, mà đã

quen mắt rồi thì cứ tưởng như không có gì khác thường cả...”.

Buổi tối trôi qua trong một tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Y đi xem phim, sau

đó ăn tối ở một quán rượu. Rồi y ngủ đến tận trưa. Sau bữa sáng, y đi mua
sắm. Y mua cả bóng tennit cho Nina. Sau một bữa trưa no nê, y lại đánh
một giấc dài đến tận sẩm tối, lúc người tài xế đánh thức y. Cần phải mặc áo
đuôi tôm. Khi chiếc ô tô lăn bánh, thành phố đã sáng lên hàng nghìn ngọn
đèn, rực rỡ muôn vàn quảng cáo bằng nêông màu đỏ tươi.

Đến ngã tư đường Macsaukôpxka, ô tô phải tạm dừng. Viên cảnh sát

điều khiển giao thông đang cho một đoàn ô tô và xe ngựa dài dằng dặc đi
trên đường phố ngang. Nikôđem hờ hững quan sát những người qua đường.
Y nghĩ bụng: thật khoan khoái khi được ngồi ngả người trên những chiếc
ghế đệm êm ái trong một chiếc xe tuyệt đẹp, và thật khổ sở khi phải chen
chúc nhau giữa đám đông người trên cái vỉa hè kia.

Đột nhiên trong đám đông, y trông thấy một đôi mắt đang chằm chằm

dán chặt vào y. Nơi ấy đường phố Macsaukốpxka, ánh đèn rất yếu nên mãi
một lúc lâu sau y mới nhận ra người ấy, Manka.

Y co rúm người lại. Đôi vai so lại đến nỗi nửa dưới khuôn mặt bị che

khuất dưới cổ áo choàng. Song đã quá muộn rồi.

Dùng cả hai khuỷu tay chen lấn, Manka đã len ra sát mép hè. Cô gái

đứng gần đến nỗi có thể tóm lấy vai y. Song cô không dám làm thế, chỉ khẽ
giọng thốt lên:

– Nikôđem! Anh không nhận ra em à?...

Y không còn có thể giả vờ không nhìn thấy cô lâu hơn nữa. Thêm vào

đó, nỗi lo tài xế sẽ chú ý đến cô gái đội khăn kia nếu như cảnh tình trở nên
ầm ĩ hơn, đã đẩy y đến một hành động đối phó. Y quay sang phía cô, đặt
một ngón tay lên môi, rít lên:

– Suỵt... mai tôi sẽ đến...

Cô gái gật gật đầu ra vẻ hiểu và thì thào hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.