ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 145

đang nói chuyện với ai, nghe chưa!

– Tôi vẫn lễ độ, - Chàng nhân viên chống chế - tôi biết đâu được đang

nói chuyện với ai khi ông không xưng danh.

– Nào, nào, đừng có mà sàm sỡ. Bây giờ thì khôn hồn hãy vắt chân lên

cổ mà chạy ngay đến chỗ cái ông Onsépxki nhà anh, báo rằng ngài Đyzma
mang lệnh của Bộ trưởng đến. Yêu cầu ông ta có mặt ngay, ta không có thì
giờ.

Anh nhân viên hoảng hồn, vừa tới tấp cúi rạp người chào vừa thanh minh

rằng anh ta không được phép rời khỏi vị trí, nhưng có thể gọi điện thoại đến
nhà ông giám đốc.

Anh đưa Nikôđem vào phòng làm việc của sếp, và không còn ngạc nhiên

gì khi thấy vị khách xấc xược kia ngồi chễm chệ lên chiếc ghế bành của
ngài giám đốc đặt sau bàn giấy.

Chưa đầy mười lăm phút sau, giám đốc Onsépxki đã có mặt. Ông ta thở

hổn hển và tỏ ra rất lo lắng. Trên khuôn mặt chữ điền tất cả các cơ đều run
lên, hàng ria mép màu râu ngô cắt tỉa cẩn thận kéo trên đôi môi thành
đường thẳng trong một nụ cười đầy nhũn nhặn nhún nhường. Ông ta cố
gắng che giấu sự thảng thốt khi nhìn thấy vị khách mới đến chiếm mất
chiếc ghế bành của mình.

– Tôi là Onsépxki, hết sức hân hạnh được…

– Không biết rõ ông có được hân hạnh hay không; - Đyzma đáp, y hơi

nhổm đít dậy, chìa tay - tôi là Đyzma…

– A, vâng, dĩ nhiên rồi, vô cùng hân hạnh chứ ạ… Mới sáng nay tôi có

nhận được điện của Bộ.

– Hãy cám ơn Chúa vì ông đã không nhận được một làn khói.

– Nhưng, kính thưa ngài, - Onsépxki thanh minh bằng giọng xúc động -

tôi nào có làm gì đáng phải chịu như thế đâu ạ? Bao giờ tôi cũng tuân thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.