ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 164

Đyzma cũng mỉm cười. Y cúi xuống bế bổng nàng lên. Nàng không

cưỡng lại, và khi y bước lên cầu, nàng vòng tay ôm lấy cổ y, giữ thật chặt.

– Ôi, cẩn thận đấy...

Y cố tình bước mỗi lúc một chậm và đặt nàng xuống đất vài bước xa hơn

so với độ dài cần thiết mà cái cầu vượt rãnh đòi hỏi. Y chả mệt nhọc gì,
nhưng thấy hơi thở của y hơi gấp, Nina bèn hỏi:

– Tôi nặng lắm phải không ông? Ông có thể bế tôi được bao xa?

Nikôđem nhìn thẳng vào đôi mắt đang rạng ngời của nàng.

– Có thể được chừng ba dặm, năm dặm...

Nàng quay ngoắt đi. Họ sánh bước trong lặng im, cho đến chỗ đám

thuyền đỗ. Khi thuyền đã ra cách bờ khá xa, Nina chợt nói:

– Xin ông đừng hiểu lầm những điều tôi nói, song tôi nghĩ rằng một

người phụ nữ không thể nào có được hạnh phúc thực sự nếu không có ai đó
bế trên tay mang đi.

Đyzma dừng chèo. Y chợt nhớ đến ông Bôtrếch béo tròn và loắt choắt

bên bà vợ nặng chí ít cũng một tạ của ông ta. Chắc chắn Bôtrếch không thể
nào bế nồi bà vợ lên tay, - y mỉm cười, - ấy thế mà họ vẫn sống hạnh phúc
như thường.

– Không phải tất cả phụ nữ đều cần điều đó, - y nói to thành tiếng.

– Tôi đồng ý, nhưng những người phụ nữ không cảm thấy thiếu nhu cầu

ấy để có được một hạnh phúc đầy đủ chắc hẳn phần nào đó đã bị biến chất,
bị cơ bắp hóa, bị mất mát những gì là nội dung cơ bản của nữ tính đi rồi.
Thí dụ như... Kasia chẳng hạn.

Giọng nàng ngân lên một thanh âm bất ưng.

– Sao, bà xích mích với tiểu thư Kasia đấy ư?

– Không phải thế, - Nina đáp, - Kasia cáu tôi thì đúng hơn.

– Vì sao cơ ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.