ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 168

Mũi thuyền dúi nhẹ nhàng vào bờ cát. Phía trên, nơi bắt đầu có cây mọc,

mặt đất phủ một lớp thảm rêu dầy mịn màng như len.

– Ở đây đẹp quá ông nhỉ! - Nina nói.

– Cũng không đến nỗi nào.

Họ cùng ngồi xuống lớp rêu. Nikôđem châm thuốc lá.

– Ông có ngạc nhiên khi nhận thư tôi không?

– Tại sao cơ? Tôi rất sung sướng, - Đyzma đáp, y rút từ trong túi chiếc

phong bì dài hẹp, - tôi luôn luôn mang theo bức thư này bên trái tim tôi.

Phu nhân Nina bắt đầu nài nỉ y hãy hủy thư đi, nếu không nó có thể rơi

vào tay một người nào đó.

– Xin ông chớ quên rằng tôi là gái có chồng. Xin ông hủy ngay nó đi.

– Không bao giờ, - Đyzma cưỡng lại.

– Ông đừng nghĩ rằng tôi hèn nhát. Có điều tôi muốn tránh bớt những

chuyện phiền lòng.

Nàng chìa tay ra, nhưng Nikôđem đã giơ bức thư lên cao, khiến nàng

không với tới.

– Nào, tôi xin ông, hãy trả cho tôi.

– Không trả, - y cười.

Thấy Đyzma đang đùa, Nina cũng cười, và chờ một phút thuận lợi, nàng

nhanh nhẹn rướn người lên định giật phắt lá thư. Song nàng nghiêng người
quá mức, đến nỗi tỳ vào y để khỏi ngã. Nikôđem liền ôm lấy nàng và bắt
đầu hôn nàng. Thoạt tiên nàng cưỡng lại, song điều ấy chỉ kéo dài một
khoảnh khắc...

Từ xa, từ phía bên kia bờ hồ, vẳng về đây tiếng ầm ì khe khẽ.

Đó là tiếng các xưởng cưa xẻ của lão Kunixki đang làm việc.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.