ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 177

Vacsava. Còn bây giờ thì tạm biệt. Ông có thể lui. Brutux! Về bên chân ta!

– Thế còn với phu nhân Nina thì sao ạ? - Đyzma rụt rè hỏi.

– Với phu nhân Nina?... À, phải rồi. Ta quên đi mất. Vậy thì hãy cùng đi

với ta. Ông sẽ đưa cô ấy về. Cô ấy làm ta căng thẳng đầu óc.

Họ gặp Nina ở chỗ đường ngoặt.

– Thế nào? - Nàng mỉm cười - Chắc các ông ôn lại những kỷ niệm ngày

xưa dễ chịu chứ?

– Vâng. - Đyzma đáp.

– Cô em thân mến, - Pônimirxki thốt ra, đưa tay sửa lại mục kỉnh - hồi

ức về những thời khi người ta còn trẻ, còn giàu, bao giờ cũng vẫn là những
hồi ức dễ chịu. Có phải không, ông bạn học của tôi?

Chàng đặc biệt nhấn mạnh những lời cuối cùng rồi bật cười to.

– Dĩ nhiên rồi, bạn ạ. - Đyzma xác nhận không mấy hào hứng, điều ấy

càng khiến cho Pônimirxki vui vẻ hơn.

– Chúng tôi chỉ toàn nói chuyện về Ốcxforđ và Luân Đôn, những nơi

chúng tôi đã cùng nhau vui chơi tuyệt vời đến thế. - Chàng vừa nói vừa
cười - Cô em thân mến của tôi, cô không thể tưởng tượng được tôi sung
sướng đến thế nào, sau ngần ấy năm mới lại được nghe một thứ tiếng Anh
chuẩn mực đến vậy…

Chàng đưa mấy đầu ngón tay đập vào vai Nikôđem và hỏi:

Isn’t it, old boy?

[28]

Những mạch máu hằn trên thái dương Đyzma. Y cố căng óc để nhớ, -

may mắn thay! - Y bật ra được một lời, một tiếng Anh duy nhất mà ngày
trước trong cái xã hội “công tử” xứ Uyxkốp đôi khi y vẫn nghe chàng trai
con ông chưởng khế Vinđer hay dùng:

Yes!

[29]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.