ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 267

Khi xe dừng, Nikôđem trả tiền, chờ cho tài xế đánh xe đi khuất, y mới rẽ

sang phố Karônkôva.

Hai bên đường phố gồm toàn những ngôi nhà xây bằng gạch đỏ: các nhà

máy. Đây đó, những bức tường đơn điệu được chia cắt bởi những hàng rào
gỗ cao hoặc một ngôi nhà nhỏ bé bằng gỗ, trong cửa sổ sáng mờ những
bóng đèn điện nhỏ bé, sau lớp rèm che cửa vàng nhờ. Đó là những tửu quán
lao động, chúng ít khác nhau đến nỗi khó lòng phân biệt quán nọ với quán
kia.

Nikôđem bước đi thành thạo cho tới khi y đẩy một cánh cửa hẹp.

Ngay lập tức òa vào mặt y mùi bia và mùi bắp cải muối chua loét. Một

chiếc quầy rộng, có lắp kính, được che bởi những tấm rèm trắng, chiếm mất
một nửa căn phòng nhỏ, sàn đã phủ một lớp mùn cưa mới.

Từ sau chiếc rèm che màu xanh lục văng ra tiếng phong cầm và vĩ cầm

ồn ã. Sau quầy là một người đàn ông u ẩn, mặt đỏ lựng, cùng với hai người
đàn bà có tuổi. Trong phòng ăn chỉ mới có hai chiếc bàn có người ngồi.

Nikôđem bước lại gần quầy rượu.

– Cốc lớn chứ? Người chủ hỏi.

– Rót đi, - Đyzma trả lời.

Y nốc cạn rồi thò tay lấy cá muối chua.

– Thế nào, ông Malinốpxki, đắt hàng chứ?

– Cũng tàm tạm.

– Ở quán ông có Ambrôziak không, Ambrôziak chơi phòng cầm ấy?

– Mà sao? - chủ quán nghi ngại hỏi.

– Ông rót đi, - Đyzma nói rồi nốc cạn.

Y nhấm nháp một chiếc nấm nhỏ.

– Ông không nhớ tôi à, ông Malinốpxki?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.