ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 283

– Không, không… Ai ở ngoài ấy thế?

– Ông Kunixki.

– Ôi, thì ra Kunixki… Được rồi.

– Ngài tiếp ông ấy chứ ạ?

– Được

Lát sau lão Kunixki bước vào. Lão hồng hào và lanh lẹ như mọi khi.

Ngay từ ngưỡng cửa lão đã bắt đầu chào, tuôn ra những lời nói lắp với tốc
độ khó tưởng tượng nổi.

Nikôđem nhìn lão chằm chằm hồi lâu, y không sao tập trung tư tưởng

nổi để hiểu xem lão đang nói gì.

– Bởi vì con người ta, ông Nikôđem thân mến, mỗi năm thêm nhiều tuổi,

nhưng lại vẫn không hề già đi. Nom ông khỏe quá. Thế trong chính trường
tình hình ra sao? Hả? Còn chuyện làm ăn? Mọi người ai cũng kêu ca về
kinh tế ngưng trệ, vì thuế khóa, ông bạn vàng của tôi, cái thứ thuế luân
chuyển ấy đang cắt cổ công dân đấy! Rồi lại còn nghĩa vụ nữa chứ! Tôi nói
thật đấy. Ông có văn phòng tuyệt vời thật, sang trọng và có phong cách. Có
thể xin ông một ân huệ được không, ông Nikôđem thân mến của tôi, nào,
ông bạn thân yêu ơi, ông không từ chối dùng với tôi bữa sáng chứ, từ sáng
đến giờ tôi chưa có chút gì trong miệng cả… Văn phòng tuyệt thật. Ông có
định ghé về chỗ tôi, về Kôbôrôvô sao? Thời tiết thật là tồi tệ, nhưng yên
tĩnh, yên tĩnh lắm ông ạ. Đó là điều rất cần cho thần kinh, rồi Nina sẽ vui
biết mấy, tội nghiệp, đơn độc quá mà… Ông sẽ dứt ra vài ngày để đi chứ?

– Phải, có thể trong tuần tới.

– Ông hoàng vàng ngọc của tôi, cảm ơn, hết sức cảm ơn. Nào, vậy ta đi

ăn sáng. Có lẽ đến nhà hàng “Backhux” chứ?

– Cảm ơn, nhưng tôi không thể. Sáng nay tôi ăn sáng ở nhà hoàng thân

Rôztôxki.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.