Bộ mặt dài ngoẵng của Ksêpixki nở ra trong một nụ cười đầy khinh khi.
– Theo tôi, thưa ngài chủ tịch, không có một tay tinh ranh nào không bị
một kẻ tinh ranh hơn chơi cho một vố.
Đyzma cười thành thật. Chính y tự cho mình là người khôn hơn ấy.
Thậm chí y thấy cả Ksêpixki cũng hiểu điều ấy, thể hiện qua nụ cười thân
mật hiện lên trên mặt hắn.
– Nào, ông tính toán gì thế? - Đyzma hỏi.
– Tôi đang tính rằng, - Ksêpixki đáp, cụp mắt nhìn xuống, - thời đại
chúng ta sẽ thuộc về những người biết nắm bắt cơ hội.
– Cơ hội gì mới được chứ?
Ksêpixki ngẩng đầu, vuốt tay dọc cục hầu nhọn hoắt nhô ra và nói toạc
ra, vẻ đầy khinh thị:
– Kôbôrôvô là một đồng tiền đẹp.
– Đúng quá đi rồi!...
– Không phải ai cũng có cơ hội.
Đyzma lắc lắc đầu.
– À đấy, lão Kunixki vớ được cơ hội.
– Mà cũng có thể cơ hội sẽ đến với… ngài nữa.
Nikôđem nhìn hắn không mấy tin tưởng:
– Tôi á?...
– Thế giới thuộc về những ai biết quẳng thói thường qua cửa sổ.
– Nghĩa là không nên chấp nhặt chứ gì?...
Ksêpixki không đáp mà chỉ chăm chú quan sát ánh mắt Đyzma.
– Ngài chủ tịch, - lát sau hắn nói, dằn từng lời một, - ngài cũng biết rằng
tôi đối với ngài còn nhiều hơn là tốt bụng?