Chương 2
C
hiếc đèn bàn có chao thấp màu xanh lá cây chỉ rọi một quầng sáng nhỏ
bé lên chiếc khăn trải bàn bằng nhung, lên hộp xì gà, lên chai rượu vang lâu
năm và hai chiếc ly chứa thứ chất lỏng màu hổ phách. Căn phòng chìm
trong bóng tối mờ mờ, khiến đường nét các đồ vật cũng mờ ảo, bồng bềnh,
như tan lẫn vào trong ấy.
Đyzma ngả người ngồi xuống một chiếc ghế bành êm ái, nhắm nghiền
mắt lại. Y cảm thấy người nặng nề và buồn ngủ quá chừng, và chắc hẳn y
đã thiếp đi trong khi nghe cái giọng đều đều tẻ ngắt, với những thanh âm
lắp bắp, vô sắc, cứ nối theo nhau trôi tuồn tuột như những hạt cườm nhỏ
xíu trượt trên sợi chỉ mỏng manh xâu chúng lại với nhau - nếu như thỉnh
thoảng từ bên kia chiếc bàn, từ trong bóng tối, không đột ngột nhô ra hình
dáng nhỏ nhắn của lão Kunixki với ngực áo trắng lóa cùng ánh bạc loáng
thoáng của những sợi tóc đã phai màu.
Những lúc ấy, đôi mắt bé tí, thận trọng và xoi mói kia như xuyên thấu
vào bóng tối, tìm bắt cái nhìn của Đyzma.
– Đấy, ông thấy không, ông thấy không, nặng nề biết mấy cái tệ quan
liêu của các ngài công chức tỉnh lẻ. Đủ mọi trò bắt bẻ, hoạnh họe. Người ta
che đậy chúng bằng những quy định, luật lệ, thể chế, tất thảy chỉ cần nhằm
làm cho tôi khuynh gia bại sản, tất cả chỉ nhằm cướp đi miếng bánh ăn
hàng ngày của thợ thuyền làm công cho tôi. Lạy Chúa! Chỉ có ông thôi, chỉ
còn mỗi mình ông là cứu tinh duy nhất nữa mà thôi.
– Tôi á? - Đyzma ngạc nhiên.
– Chính ông! - Kunixki khẳng định đầy tin tưởng - Ông biết không, đây
đã là lần thứ tư tôi lặn lội lên Vacsava vì chuyện này; tôi tự nhủ: nếu như
lần này ta không đánh đổ được cái tên chuyên đè nén áp bức ta, cái thằng