ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 301

– Tôi? - Đyzma tỏ vẻ ngạc nhiên không mấy thành thực.

– Ông, chính ông, bởi lẽ tôi chỉ có thể tin một mình ông mà thôi. Ông

Nikôđem yêu quý, ông hoàng vàng ngọc ơi, xin ông chớ chối từ!

– Chối từ cái gì mới được chứ?

– Ông quả có mệt mất một ít, nhưng cái đó có nghĩa lý gì với tuổi trẻ của

ông kia chứ! Ông Nikôđem thân mến, ông hãy vì về Kôbôrôvô một cái!

Lão rút trong túi ra một chiếc túi nhỏ xíu bằng da, trong đó lanh canh

tiếng chìa khóa.

– Xin ông hãy cứu tôi với. Ông là niềm hy vọng cuối cùng đấy!

Nikôđem nhún vai.

– Tôi không thích lục lọi chỗ giấu của kẻ khác.

– Ông hoàng vàng ngọc của tôi! - Lão Kunixki chắp tay vẻ đầy cầu khẩn.

Nikôđem giả vờ suy nghĩ.

– Lại còn phóng như điên nữa chứ… Lại không được ngủ nghê gì…

– Vậy thì tôi biết làm gì, tôi biết làm gì kia chứ?! - Lão Kunixki tuyệt

vọng lắp bắp.

Đyzma gõ nhịp ngón tay trên mặt bàn, cuối cùng phẩy tay.

– Thôi, được rồi, quỷ bắt ông đi, tôi đi vậy!

Trong những lời lắp ba lắp bắp, lão già cảm ơn và xiết chặt tay Đyzma,

nhưng y vẫn nhận thấy rõ ràng những ánh lo sợ và nghi ngờ trong đôi mắt
nhỏ bé, linh hoạt của lão.

– Cái chìa khóa nào đây?

– Ô, cái này, cái này này, mở dễ lắm, chỉ cần xoay núm trên về số chín,

núm dưới về số bảy.

Đyzma vớ lấy bút chì ghi lại hai con số.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.