ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 314

– Tao không trả, chìa khóa không phải của mày, hiểu chưa, đồ khốn!

Không phải của mày, mà là của Nina. Tài sản của cô ấy, két của của ấy và
chìa khóa của cô ấy.

– Ôi không! Đồ xỏ lá. Mày đừng vội tưởng rằng lão già Kunixki này

chịu để cho mày đá đít đâu. Ở cái đất Ba Lan này vẫn còn có công lý nữa,
còn có tòa án nữa! Từ từ thôi, người anh em ạ! Nina cũng sẽ bị buộc phải
thề rằng đã viết hối phiếu cho tao.

– Đừng lo. Đó là việc của tao rồi.

– Còn có tòa án nữa! - Kunixki sùi cả bọt mép.

Tiếng chuông vang lên ở phòng ngoài.

– Đồ súc vật, dám đem tòa án ra dọa nữa kìa, phù! - Đyzma nhổ toẹt

xuống sàn nhà, bước ra mở cửa.

– Thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn! - Kunixki lồng lộn khắp phòng như

một con cáo bị nhốt trong chuồng. - Tao phải đến ngay tòa chưởng lý, đến
ngay cảnh sát…

Nhưng lão không cần phải đi đâu hết: cửa phòng mở ra, một viên đội

cảnh sát cùng hai thám tử mặc thường phục bước vào.

– Tên ông là Kunixki Lêôn, tức Kunik Lêôn? - Viên đội hỏi bằng một

giọng thô cộc.

– Vâng, Kunixki,

– Ông bị bắt. Yêu cầu mặc áo khoác đi với chúng tôi.

– Tôi? Bị bắt? Vì tội gì chứ? Có lẽ nhầm đấy.

– Không hề nhầm lẫn gì hết. Lệnh bắt đây.

– Nhưng vì tội gì?

– Đó không phải việc của tôi, - viên cảnh sát nhún vai, - Ở Sở liêm

phóng người ta sẽ nói cho ông rõ. Nào, đi thôi! Ông có vũ khí gì không?

– Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.