ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 318

– Ngài ở Gieghextốp phải không ạ? - Nikôđem hỏi cho có chuyện.

– Vâng. Nơi ấy tôi đã cải tạo sức khỏe một cách căn bản.

Từ phòng khách vang ra tiếng đàn dương cầm, trong phòng bên thoảng

bay ra những lời đứt đoạn của tiếng xướng bài. Terkốpxki nói bằng cái
giọng nặng nề trầm đục của gã, dội lên từ một chỗ nào đó dưới lần áo ngực
trắng đồ sộ. Đôi mắt cá nhỏ bé của gã bơi chao đảo trong hai bờ mi hùm
hụp mỡ, những ngón tay béo mẫm ngắn choằn dường như đang ve vuốt
chiếc tẩu thuốc lớn màu hổ phách.

“Đồ thổ tả này muốn gì ở mình nhỉ?” - Đyzma vò đầu bứt tai cố nghĩ.

– Ngài chủ tịch biết không, - không hề thay đổi giọng, Terkốpxki nói

tiếp, - tôi đã hân hạnh được làm quen, với một người quen cũ của ngài đấy,
một người rất đáng yêu, ông chưởng khế Vinder.

Gã đột ngột dừng lời, đôi mắt của gã dán chặt vào mặt Đyzma thăm dò.

Song quả thực y không nghe rõ, y bèn hỏi lại:

– Ngài nói gì cơ?

– Tôi có gặp một người quen cũ của ngài.

Nikôđem nghiến chặt răng.

– Ai thế?

– Ông Vinđer. Một người rất đáng yêu.

– Ai? Vinđer?... Tôi không nhớ ra.

Bằng toàn bộ sức mạnh, y cố cưỡng lại ấn tượng, buộc mình phải nhìn

thẳng vào mắt Terkốpxki.

– Sao lại thế ạ? Ngài không nhớ ra ông chưởng khế Vinder sao?…

– Chưởng khế à?... Không. Tôi không quen.

Terkốpxki cười với vẻ châm biếm rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.