ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 50

thế. Y mới chỉ ăn được một ít vì không muốn tỏ ra phàm ăn, giờ đây y vẫn
còn đói bụng.

Hầu phòng vào báo rằng ngựa đã được mang đến.

– Thế đấy. - Kunixki vừa đội mũ vừa thốt ra - Xin ông chớ lấy làm phật

ý, giữa tôi và vợ tôi bao giờ cũng có sự bất đồng ý kiến lớn. Thưa ông, cô
ta là người hay mơ mộng, giàu tình cảm, với bao nhiêu chuyện hão huyền
trong óc. Chả là con trẻ mà. Rồi cô ấy sẽ khôn thôi. Còn con gái tôi?
Hừm… Kasia bênh cô ấy, vì nó cũng chỉ là một con ranh con… Mà nói cho
cùng thì các ả bao giờ chả bênh nhau.

Trước lối vào nhà, một cỗ xe ngựa loại hai bánh đặc biệt, rất lịch sự,

thắng đôi ngựa màu nâu hồng đã chực sẵn. Khi cả hai ngả người thoải mái
trên những chiếc ghế đệm mềm mại, lão Kunixki vút roi. Đôi ngựa đi nước
kiệu nhanh.

– Sao, đôi ngựa đẹp đấy chứ? - Kunixki nheo mắt hỏi - Tôi mua đôi này

tại triển lãm nông nghiệp Lublin. Huy chương vàng đấy! Sao?

Quả thật đôi ngựa nâu hồng phi êm ru, Đyzma phải công nhận rằng

chúng thật là tuyệt vời.

– Trước tiên, tôi phải giới thiệu ông với Cục đường sắt của tôi đã. -

Kunixki nói - Hai mươi hai kilômét với hai nhánh đường sắt. Ta hãy tới
nhánh thứ nhất nằm trong một khu rừng của tôi.

Lão cho xe rẽ vào một con đường hai bên trồng cây phong và họ đi hơn

nửa tiếng đồng hồ theo con đường mềm mại qua những cánh đồng ken đầy
lúa hắc mạch đang chín. Trong không gian bao trùm một sự im lìm nhưng
không nóng nực lắm.

– Mùa màng đẹp thật! - Đyzma thốt lên.

– Vâng, thưa ông, đúng vậy. - Kunixki buồn bã đáp - Quá tốt, quá đẹp,

thật đáng buồn.

Nikôđem bật cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.