ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 89

– Có lẽ ông là người độc nhất trong nhà này có thể tự xưng là sung

sướng.

– Tại sao lại duy nhất?

– Bởi vì ông chẳng có gì ràng buộc vào cái nhà này hết... Lạy Chúa tôi!

Lúc nào ông cũng có thể rời bỏ nơi đây để trốn đi, trốn đi mãi mãi.

Môi nàng run run, khóe mắt long lanh lệ.

– Và chắc hẳn ông sẽ bỏ trốn thôi...

– Không! - Đyzma vội phản đối khi nghĩ tới đồng lương của mình - Tôi

muốn ở lại đây càng lâu càng tốt.

Nàng đỏ mặt.

– Ông nói thành thực đấy chứ?

– Tại sao tôi lại phải bịa đặt? Chắc hẳn là thành thực.

– Thế việc bầu bạn với những sinh linh bất hạnh không khiến ông e ngại

sao?

– Không, không hề, hơn nữa, tại sao bà lại có thể là người bất hạnh kia

chứ? Một phụ nữ trẻ, khỏe, giàu có, với cuộc sống êm ấm.

– Ôi! - Nàng ngắt lời - Liệu có thể gọi đó là cuộc sống chăng?

Đyzma liếc nhìn nàng.

– Có thể chồng bà không yêu bà chăng?

– Chồng ư? - Nét mặt nàng biểu lộ một sự khinh bỉ và ghê tởm - Chồng

tôi, tôi muốn ông ấy căm ghét tôi. Vả chăng, có gì gắn bó giữa tôi và ông
ấy đâu cơ chứ! Ông ấy chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền và chỉ nghĩ về
những đồng tiền ấy mà thôi... Cái phạm vi những điều ông ấy quan tâm đối
với tôi hoàn toàn xa lạ!... Còn chính bản thân ông ấy thì chẳng bao giờ tìm
cách cảm thông và hiểu tôi...

Nàng cắn chặt môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.