ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 142

như không chợp mắt cả đêm qua. "Chi phí cho chúng là hai mươi ngàn đô!"
Cuối cùng tôi thốt ra. "Hai mươi ngàn đô đấy!"

Cô ấy lái xe vào bãi đỗ dành cho học sinh. "Cho cái gì?"

"Những cái chân chạy. Tớ đã tìm hiểu trên mạng."

Cô ấy nhún vai. "Vậy thì chúng ta sẽ quyên góp hai mươi ngàn đô."

Tôi chớp mắt nhìn cô ấy suốt một phút, sau đó lắc đầu và buông thõng

vai trên ghế. "Cậu đang nằm mơ đấy."

CÔ ấy chỉ mỉm cười với tôi và bắt đầu nói về những chuyện khác.

Tiết một và hai dường như dài vô tận, trong giờ giải lao, tôi nghiêm

túc cân nhắc về việc xin nghỉ "ốm" để về nhà.

Nhưng tôi đã bỏ lỡ quá nhiều kiến thức, vì vậy tôi quyết tâm đối diện

với chuyện này, thuyết phục với chính mình rằng ở lại là điều quan trọng.

Vào bữa trưa, Fiona quyết định chúng tôi nên ăn ở sân. "Hôm nay là

một ngày tuyệt đẹp để ăn ngoài trời! Ai lại muốn ở trong nhà cơ chứ?" Cô
ấy để lại tôi ngồi trên ghế băng gần một cây đu khẳng khiu, nơi tôi cảm
thấy mình vô hình một cách lạ lùng để chờ cô ấy đi lấy hai suất salad gà
quýt. Dường như ai cũng đều có một nơi để đến, có một người để gặp.
Chẳng có ai cần phải cố không nhìn vào tôi khi họ còn đang tập trung vào
việc của riêng mình. Tôi cảm thấy như mình đang đóng một bộ phim mà tất
cả mọi người đều có vai diễn, có nhiệm vụ và mục đích, còn tôi là một kẻ
đóng vai phụ không lời thoại, được trả công chỉ để ngồi đó và chỉ có họ
mới là một phần của hoạt cảnh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Fiona quay về. "Tớ xin lỗi vì đi lâu quá!",

cô ấy vừa nói vừa đưa cho tôi món salad. Cô ấy nhìn tôi chăm chú. "Cậu ổn
chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.