ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 199

Tôi cảm thấy mình như một cỗ máy vô tri vô giác đang tiến về phía

trước.

Tôi dừng lại ở một lối rẽ, thấy thất vọng hơn là mệt mỏi. Tuy nhiên

Sherlock vẫn đang hết sức thích thú với trò tìm đĩa nhựa, vì vậy chúng tôi
rời khỏi lối rẽ và đi tiếp. Tôi cố chạy bộ thêm vài lần, nhưng cuối cùng tôi
từ bỏ và đi bộ. Tôi tự nhủ rằng mình nên vui với việc đi bộ.

Việc tôi có thể đi bộ trở lại đã là một phép màu.

Tôi đi tiếp, và rồi qua màn sương, tôi nghe thấy tên mình.

Nó nhẹ nhàng vọng đến chỗ tôi từ bên trái.

"Jessica!"

Tôi xoay người lại, và giống như đang lạc vào một giấc mơ, nơi có đài

phun nước tiên cá ở giữa sân, xa xa là một cô gái đang ngồi dưới chái hiên,
đắp tấm chăn màu trắng.

"Rosa?", tôi hỏi.

"Jessica!", cô ấy gọi lại.

Tôi phải mất một lúc để định hình ra không phải mình đang mơ. Sau

đó tôi vỗ tay hai lần để gọi Sherlock quay lại cùng mình, và cả hai chúng
tôi bước đến chỗ đường đi bộ. Có một đoạn dốc dẫn lên mé bậc thang nơi
chái hiên, giống ở nhà tôi. "Chị không thể tin em lại dậy sớm như vậy", tôi
vừa nói vừa nở một nụ cười.

"Chị cũng thế mà", cô ấy đáp.

"Nhưng... tại sao em lại ngồi đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.