ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 36

Sợ hãi.

Bực bội.

Và tôi bật khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ và bỏng rát chảy xuống

tai tôi. Nhưng chúng chẳng thay đổi được điều gì.

Tôi lau nước mắt và nhìn đồng hồ lần nữa. 4 giờ 32 phút. Đã tám ngày

trôi qua kể từ khi tôi mất một bên chân.

Vĩnh viễn...

Chương 17

Fiona đến thăm tôi trong chiếc quần bó màu đen và áo tím thướt tha.

Cùng giày cao gót.

Tuy thấp, nhưng vẫn là giày cao gót.

Chắc chắn đây không phải phong cách điển hình của Fiona.

"Cậu vừa đến nhà thờ à?", tôi hỏi rồi ngồi thẳng dậy.

Cô ấy gật đầu. Rất nghiêm nghị. Và tôi mới nhận ra hai mắt cô ấy đỏ

hoe.

"Lễ truy điệu Lucy", tôi khẽ nói. "Tớ quên mất."

Cô ấy ngồi xuống ghế, cả người lún sâu vào đó. "Thật tệ. Chà, mọi

người đều nói buổi lễ suôn sẻ, tốt đẹp và hoàn hảo, nhưng tớ nghĩ nó thật
khủng khiếp. Họ bày một bức ảnh phóng khổng lồ hình cậu ấy, và rải hoa
khắp mọi nơi. Mọi người đứng đó và kể những câu chuyện khôi hài về
Lucy, họ trưng bày đôi giày ba lê hồi cậu ấy học lớp Sáu và phủ chiếc khăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.