ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 50

Bực bội.

Chúng né sang một bên khi tôi chống nạng đi qua, và thì thầm với

nhau khi trốn lên cầu thang để vào phòng Kaylee.

Tôi vào phòng chung của cả nhà, thuốc giảm đau, và bật ti vi...

Chương 23

Tôi tập nhảy lò cò quanh nhà. Tô đứng gần nơi có đồ đạc và tường để

giữ thăng bằng, và mặc dù tôi cảm thấy mình thật nặng nề và ồn ào, làm thế
này, vẫn dễ dàng hơn so với chống nạng.

Giường và tủ quần áo của tôi được kê ở tầng dưới trong phòng chung

của cả nhà. Bây giờ thay vì ngủ trong căn phòng cuối cùng trên lầu phải, tôi
ở phòng đầu tiên bên trái, nơi bạn có thể bước vào ngay sau khi qua cửa
chính. Phòng của tôi được ngăn với sảnh chính bằng một bức tường nhỡ lắp
lan can trắng.

Tôi không biết cha mẹ đã chuyển những chiếc đi văng đi đâu, nhưng

tôi biết họ đã phải di dời rất nhiều những món đồ rất nặng để bài trí căn
phòng này, và lẽ ra tôi nên thấy cảm kích họ nhiều hơn những gì mình đang
làm. Dù điều đó thật khó, vì tôi cảm thấy bản thân như một người xa lạ
trong chính căn nhà của mình. Tôi không thể dùng những món đồ mình
muốn, tôi không thể tìm thấy những thứ mình cần, và tôi dành quá nhiều
thời gian để xem ti vi. Thời gian duy nhất tôi cảm thấy mình có chút bình
thường là khi chúng tôi ngồi ở bàn ăn. Cứ như việc mọi người chỉ nhìn thấy
nhau từ phần eo trở lên có thể giúp chúng tôi quên được bên chân bị cắt bỏ
đang giấu dưới gầm bàn vậy.

Tôi cũng cảm thấy tôi như một người xa lạ với chính mình.

Điều gì cũng khiến tôi bực bội, và việc mọi người vui vẻ chỉ làm mọi

thứ thêm tồi tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.