có lẽ, anh đối với chị ấy và em không có gì khác biệt, chỉ là một đứa em gái
mà thôi. Anh không ngờ Mạc Hân Liên lại bất ngờ gặp nạn. Bởi chị ấy gặp
nạn khi đang ở cạnh anh cho nên anh luôn tự trách mình. Chị ấy siêu sợ
nước, mà anh lại thích bơi lội, nên chị ấy muốn đi cùng để ở bên anh được
nhiều hơn. Vì anh biết nên anh mới áy náy, anh cho rằng nếu không phải tại
anh thì biết đâu chị ấy đã không đi bơi, anh áy náy nhất là không thể cứu
chị ấy, để chị ấy chết đuối.”
Trình Nghi Bắc thở dài, “Đã qua hết rồi.”
“Không phải, nó không phải là quá khứ. Đó là duyên cố của tất cả mọi
chuyện. Em sợ, nếu hôm nay không nói, em sẽ không còn bất kì cơ hội nào
nữa để mà nói. Thật chất là anh không thích chị em, nhưng lại áy náy với
chị ấy, áy náy với cả gia đình. Tuy anh luôn làm cho người khác cảm thấy
anh vô tình, ai đối tốt với anh, ai thích anh, anh dùng phương thức gì đối xử
với từng người, anh rõ hơn ai hết, anh chỉ không muốn nói ra mà thôi. Chị
em gặp chuyện không may, Mạc gia với Trình gia quan hệ không tệ, anh
biết, một ngày nào đó mẹ anh sẽ đề nghị anh cưới em. Hai nhà chúng ta
môn đăng hộ đối, là láng giếng đã bao năm, quan trọng nhất là anh luôn áy
náy với gia đình em, nên nếu mẹ anh yêu cầu chắc chắn anh sẽ không từ
chối. Thế nên anh đã nghĩ ra một biện pháp, làm mọi người không ai dám
nỏi tiếng nào. Anh kết giao với Đỗ Trạch Vân, Đỗ Trạch Vân luận nhan sắc
có nhan sắc, luận gia thế có gia thế, cha mẹ anh có muốn nói cũng không
nói được. Vả lại hai người đã quen nhau bao năm, cha mẹ em tuyệt đối
không chia rẽ uyên ương. Kế hoạch kéo anh và em lại gần nhau của họ sụp
đổ, anh không cần phải từ chối mà vẫn đạt được mục tiêu.”
“Em nghĩ nhiều quá.”
“Không đúng ư? Không chừng em nghĩ còn ít đó. Vì không muốn kết
hôn với em nên mới kết giao với Đỗ Trạch Vân, dĩ nhiên cũng không hoàn
toàn vì nguyên nhân này mà anh chọn Đỗ Trạch Vân, chị ấy là mẫu cô gái
anh cần, thông minh, xinh đẹp, không có gì làm người ta không thích cả.