ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 500

Trình Nghi Bắc dòm cô từ đầu đến chân, cười âm hiểm, “Xem ra chúng

ta chỉ là người bình thường.”

Tây Thuần thấy khó hiểu, nhưng nguyên do lại bởi hai chữ ‘Chúng ta’

trong câu nói bâng quơ của Trình Nghi Bắc, sóng lại dâng rồi.

Câu này của Trình Nghi Bắc cũng không sai gì đâu, cách Tây Thuần nghĩ

cũng là cách anh nghĩ, đến cả Trình Nghi Triết cũng cho là vậy, nhưng tuyệt
đối không phải cái Ảnh Nhi nghĩ. Ảnh Nhi nói với Tiểu Kiều, “Cái tên ngốc
đó phải cố gắng rất nhiều mới đạt được những giải thưởng đó, mệt lắm đó,
con là đứa thông minh mà, sao lại dùng cách bình thường đó để đạt được
mớ giải thưởng đó hả? Con nghĩ đi, con thu người giành được tất cả các
giải thưởng đó vào tay, chẳng phải đã gián tiếp chứng minh con mới là
người thông minh nhất đó ư? Làm người đừng có nguyên tắc quá, người
khôn mới là vương đạo.”

Cuối cùng xe cũng đến bệnh viện, Tây Thuần từ từ bước xuống xe.

Cô đứng trước cửa xe, Trình Nghi Bắc thì nắm chặt tay lái, ánh mắt

không e dè gì nhìn cô.

Cô quay lại nhìn anh, “Anh rãnh không? Nếu được, thì lên thăm mẹ em

chút nhé?”

Giữa chúng ta với nhau, nếu phải thông qua một tiền tố mới thể hiện

được ý muốn, bạn nói ‘Bây giờ anh rãnh không?’ Hoặc ‘Anh bận à’ mới nói
tiếp vế sau, thì chỉ chứng minh các bạn không thân mật, người thân mật
nhất sẽ nói thẳng ra việc muốn đối phương làm, như thể đó là chuyện
đương nhiên.

Mà giờ đây, cô đã mất đi rồi.

Trình Nghi Bắc đổi dáng ngồi, “Em muốn anh lên à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.