ĐƯỜNG LÀ KHỔ ÁCH - Trang 87

uống đặc biệt của bà nhưng hình như bà cũng khoái bánh Donut có
lớp sô cô la trên mặt như bao nhiêu người khác. George nhớ có lần
bà kéo váy bằng vải in hoa hòe lên để tự chích vào đùi một thứ
thuốc gì đó. Cậu không bận tâm nhiều về việc này –"Có thể bà già 52
tuổi này bị tiểu đường thì phải?". Ngày nọ cậu nhặt một cây kim
chích ngoài hẻm, cậu liền đem tặng bà để làm kim phòng hờ.

Khi George lên 13 tuổi thì bà mất ở tuổi 59. Bà không chịu nổi

đường. Không ai trong gia quyến rút ra được bài học kinh nghiệm
về nỗi đau đớn dai dẳng của bà. Về sau mỗi lần đi lễ chủ nhật,
George ngồi với người cô ở bục của thánh ca mà nhai kẹo. Má của
George cũng yêu đường, kẹo nên cậu luôn cố gắng là bé ngoan để
mẹ thưởng, ba năm sau khi bà ngoại chết, bác sĩ cho biết George mắc
bệnh tiểu đường.

Cậu được tuyên dương vận động viên quần vợt xuất sắc. Vào

ngày vinh quang ấy, cậu mặc chiếc áo thun màu xanh đậm, nghi
thức cho phép người được tuyên dương đợt trước đến bắt tay cậu và
xoay phù hiệu màu cam vào phía ngực áo. Cậu kháng cự, giờ cơm
trưa vì nội tâm động loạn nên cậu ăn thều thào, chút ít Hamburger
và bánh Pic dồn kem. Mãn giờ cậu chạy ù lại quầy giải khát để uống
nước ngọt cho no.

Một giờ sau cậu vô phòng vệ sinh và tiểu ra hết. Từ 165 cân

Anh, cậu xuống còn 140 trong thời gian ngắn thôi, thử nước tiểu
xong, bác sĩ nhìn ba má George. Và nói: "Muốn sống bình thường
cậu ấy phải tiêm insulin vào đùi như bà cậu ấy!". Hơi thở của George
trở nên nặng nề như muốn ngưng hẳn: "Chúa ơi! Còn bao lâu nữa?
con mới tròn 16!" đêm ấy, mẹ George cho cậu thỏi sô cô la hạnh nhân
cuối cùng. Bà khóc thầm sao trời không để bà gánh chịu bệnh ấy cho
con.

George phải ở lại bệnh viện suốt 1 tuần để học chích kim vào

quả cam cho quen tay rồi tiêm vào đùi. Ăn uống phải theo liều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.