ĐƯỜNG LÀ KHỔ ÁCH - Trang 90

ý nghĩ đã gợi lên dù đó là hút cần sa, sử dụng LSD hay ăn cơm.
George tập sử dụng đôi đũa và làm quen với thức ăn thiên nhiên:
đổi Hamburger lấy cá, bỏ gạo trắng để dùng gạo lứt, thêm chút ít
rong biển, rau tươi: nhưng vẫn còn dùng 55 đơn vị insulin (45 buổi
sáng và 10 vào buổi tối).

Về sau có lần giữa đêm cậu luôn uốn vặn mình như cá sắp chết

trên thớt. Bạn cùng phòng vội điện thoại gọi xe cứu thương. Bác sĩ
khuyên nên hạ lượng insulin còn 45 đơn vị/ngày. Minh sư Đông
phương hay63 thật! Mới vài tuần ăn cơm lứt với rong biển thôi đấy.
Để ăn mừng sự tiến bộ này cậu vứt thẻ tiểu đường đang lủng lẳng ở
cổ.

Tốt nghiệp đại học, cậu đến San Francisco để gia nhập nhóm

hippi. Một buổi trưa ngồi trên trần sàn nhà và hút cần sa. Khi tỉnh
dậy thì thấy mình ở nhà thương với chai nước glucose treo trên đầu
gường. Mấy nhà thương thường cho cậu quá nhiều glucose nên
trước khi xuất viện, họ phải chích thêm insulin. George bắt đầu nhận
thấy sự giả tạm của đối chứng trị liệu.

Cậu bực bội vì phải lệ thuộc insulin, bận tâm đến giờ giấc, khổ

sở vì tiểu đường. Nếu không bị tiểu đường thì giờ đây cậu làm cái
trò gì? Chắc gì lý lịch đã khá hơn. Tàn phế là cái cớ để thối thoát mọi
trách nhiệm, để được tha thứ lỗi lầm, hên thật! insulin, LSD là mấy
món phải chọn để lệ thuộc.

Mùa hạ năm ấy, tại buổi hòa nhạc Rock. George thèm ngọt cấp

bách. Cậu có đường viên nhưng nước cam hộp thì khoái hơn, đến
quầy bán nước giải khát, George phải đứng nối đuôi ở phía sau, thời
gian trôi qua quá chậm. George bắt đầu loạng choạng nhưng cũng có
lết tới bờ rào rồi ngã xuống đất tay quờ quạng, tìm tháo dây cao su
buộc vào hộp đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.