ĐƯỜNG MÒN - Trang 110

mũi vào tạp chí ‘tươi mát’ tối ngày. Từ điểm cao nhất của khoảng
sân cỏ mọc lún phún, Lee quan sát rõ khắp hàng rào mắt cáo và
bức tường gạch xây cao ngất. Hắn còn thấy nhiều mái nhà màu
cam cách trại giam cả dặm và khúc cua ngoài con đường phụ. Hắn
còn không biết đây là ngoại ô hay thị trấn và tên gọi của nó. Thi
thoảng, ánh sáng chói do kính chắn gió xe hơi phản chiếu ánh mặt
trời lại loang loáng chạy qua. Với hắn, đó là hiện tượng tuyệt vời,
như thể một dấu hiệu của một hành tinh khác. Nhưng thực ra, người
trong xe chỉ là dân thường trên đường đi làm hoặc đưa con đi học
hoặc đi chợ mà thôi. Hoặc có thể họ đi thuê băng về xem cũng nên.
Ai xây nhà tù quá gần khu dân thường thế này thật quá độc ác.

Hắn suy nghĩ vẩn vơ: có bao giờ những người lái xe qua đây nhìn

ra chỗ hắn đứng. Tất nhiên, ở khoảng cách xa thế họ chẳng thấy
gì đâu nhưng ý tưởng về một người nào đó thoáng để mắt đến
mình an ủi hắn rất nhiều. Hắn mơ có khuôn mặt trẻ thơ bầu
bĩnh bị mảng kính mờ vì hơi thở che mất một phần đang áp vào
cửa kính của hàng ghế sau nhìn ra ngoài.

Mấy tay chơi bóng rổ vừa hò reo ăn mừng cú ghi điểm ngoạn

mục. Họ thân mật vỗ vai nhau. Trong này chỉ ‘rặt’ đàn ông! Trên đời
nếu không có phụ nữ và trẻ em, đàn ông sẽ thế nào nhỉ? Nhà lao
này là một thế giới riêng, có hệ sinh thái riêng cũng lộn xộn ầm ĩ
như bao vùng miền trên tấm bản đồ hắn thường miệt mài nghiên
cứu khi còn bé, chẳng hạn như rừng Amazon, sa mạc Sahara hay xứ
Congo...

Một đám bụi mù mịt bốc cao đến tầng dây kẽm gai sắc như

dao cạo và bay lơ lửng che dãy mái nhà phía xa. Cảnh ấy nhắc hắn
nhớ đến sóng nước. Có phải nơi hắn đứng thuộc miền duyên hải
không nhỉ? Nếu vượt ngục, hắn sẽ đi ngay ra biển, lội thẳng vào
giữa những con sóng bạc đầu, vượt qua dãy sóng cồn mang nước
đại dương mặn chát. Hắn nhớ mẹ hắn đeo kính mát, vuốt tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.