ĐƯỜNG MÒN - Trang 115

Nếu Lee tin hết bạn tù, mọi tên móc túi sẽ là lũ du côn trấn lột tàn
bạo, mọi tên trộm vặt sẽ thành kẻ cướp trang bị súng ống tận răng và
mọi gã xì ke đều là đại gia chỉ quen xài ‘hàng’ hạng nhất. Đúng là
phạm tội cũng có lúc thăng lúc trầm như ai.

Lee chặc lưỡi, bối rối xốc lại quần áo. Mồ hôi chảy thành

dòng trong người hắn. Vì biết sự thật về hắn chẳng dọa được ai
nên Lee chỉ mong cai ngục nổi còi gọi tù nhân về xà lim. Thực ra
hồi trước, nếu khổ chủ không cẩu thả, hắn chẳng làm gì được ai.
Lee chỉ có vài ‘pha hành động’ tầm thường: bẻ khóa trộm đồ, ăn
cắp xe hơi, viết vẽ bậy nơi công cộng... toàn những việc bất kỳ đứa
trẻ chán đời nào ở tỉnh lẻ cũng có thể làm được.

Nhưng Lee đã bịa sẵn một câu chuyện hay. Hắn cầu trời giọng

hắn nghe có vẻ bất cần đời:

- Đột nhập tư gia giữa ban ngày. Tấn công quấy rối. Bẻ khóa

vào nhà đúng lúc đàn bà con gái ở nhà một mình.

Nói đoạn, hắn bèn rít mạnh hơi thuốc cuối cùng, ném đầu

mẩu xuống đất và lấy gót chân giẫm nát.

Morris phẩy con ruồi vo ve trước mặt:

- Ghê thật. Hơi ‘rắn’ đấy. Nhìn bề ngoài sao hiền thế. Thật

không ngờ!

Có tiếng còi vẳng tới. Mọi người trong sân rục rịch tiến về cửa,

trông như đàn gia súc bị lùa về khu nhà chính. Mừng quá, Lee vội
quay người định đi theo nhưng Morris đã ghé sát lại. Vai gã đụng vai
Lee, không hẳn ngăn hắn đừng đi nhưng cũng gần giống thế. Lee
ngửi thấy mùi dầu chải tóc hay kem cạo râu trộn lẫn mùi xà bông
cục của nhà tù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.