ĐƯỜNG MÒN - Trang 117

tường. Vài tấm chụp người thân của Simon, còn lại toàn của phạm
nhân cũ từng ở xà lim này. Người lạ trong hình từ trên tường cứ trố
mắt theo dõi họ. Nào hình bé trai cùng mẹ đứng cạnh xe hơi. Cả hai
nheo mắt vì nắng. Trông ai cũng lạ lẫm và hình như đã ở đó nhiều
năm ròng, trước khi Lee đến rất lâu. Nào tranh ảnh xé từ tạp chí
‘tươi mát’ với đủ loại chữ ký và tô vẽ bậy bạ và cả một bộ sưu tập
những bài thơ tục tĩu. Nào hình vẽ phác phụ nữ khỏa thân với chỉ vài
đường cong và mái tóc xù lên như bờm sư tử. Trong góc phòng có
bồn rửa và một bồn cầu mất miếng nhựa dùng để ngồi. Khắp
phòng, không có bất kỳ loại vật dụng nào có thể tháo gỡ. Phòng có
độc nhất một chiếc bàn bừa bãi bao thuốc rỗng và vài cuốn sách
của Simon.

Không khí nóng hầm hập trong xà lim pha thêm mùi gas bật lửa

Simon đang cẩn thận châm thêm vào hộp quẹt. Tất nhiên, quy định
của nhà lao không cho phép tàng trữ thứ đó. Nhưng cai ngục làm ngơ,
cũng như họ vờ như không thấy nhiều vật dụng bị cấm khác.
Nằm giường tầng dưới, Lee ngắm cái đầu có tóc cắt cua của
Simon nghiêng nghiêng lúc đang chăm chú bên bàn. Dẫu không
biết gã đang nghĩ gì nhưng Lee đoán tay này lắm mưu mô, chỉ
chăm chăm tìm cách lừa gạt người khác. Simon lắm mưu nhiều
kế. Thỉnh thoảng, lúc nửa đêm nửa hôm, gã lại choàng dậy hí hoáy
viết vào sổ. Gã hay chế giễu phạm nhân khác và cười như ông cụ dù
gã mới bốn mươi. Không ngẩng đầu lên, Simon hỏi Lee:

- Mày có thấy thằng Carl không? Lúc ở ngoài sân ấy?

- Có chứ.

- Con mồi của Morris đấy.

- Morris đánh nó à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.