ĐƯỜNG MÒN - Trang 118

Vừa nhăn mặt, Simon vừa ngoáy bàn chân trong lúc cố gắng tập

trung. Gã hay rung chân hoặc gõ nhịp mấy đầu ngón tay kể từ khi
bỏ ma túy cách nay một tháng:

- Phải. Như cơm bữa. hầu như ngày nào nó cũng đánh thằng bé.

Nếu luôn có kẻ như Simmo và Greene chỉ thích hạ nhục người khác,
người bị hạ nhục sẽ không còn thiết chống đỡ và mặc cho người
khác hành hạ mình. Con người ta là thế. Hễ được phép tàn nhẫn, họ
sẽ tàn nhẫn hết cỡ. Mà trong tù thì...

Simon mở nắp hộp quẹt, dùng ngón tay cái xoay bánh xe. Một

ngọn lửa run rẩy bốc cao. Gã đóng nắp, nháy mắt với Lee qua cặp
mắt kính dính bụi bẩn:

- Có thể gọi đó là lễ nhập môn. Phải, từ ấy chính xác đấy.

- Nhưng tại sao lại là hắn?

Simon nhún vai:

- Chẳng sao cả. Thì cũng phải có kẻ giơ đầu chịu báng chứ. Đời là

thế mà.

Lee trở mình nằm ngửa, tay nghịch món đồ lót ngả màu cháo

lòng thò ra từ khe lò xo của giường tầng trên, giường Simon. Tóc
mái đẫm mồ hôi dính bết vào trán hắn. Nhớ đến Morris, hắn lại
nhớ chùm lông mũi tua tủa thò ra trông như có bầy nhện khu trú
trong đó. Hắn cố hết sức dấu cơn kinh hoàng bò lan khắp cơ
thể. Bản năng mách bảo hắn nên dấu kín mọi chuyện. Hắn phải
kín như bưng, phải câm như hến. Nhưng nếu thế, làm sao sống
yên thân đây? Hắn ho khù khụ, tay kéo nắm đồ lót quăng đi:

- Trong này khó lòng tránh né được ai.

Simon run rẩy châm thuốc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.