ĐƯỜNG MÒN - Trang 116

Morris bĩu môi, tay tóm đũng quần, mắt làm bộ lờ đờ, miệng

gầm gừ như vừa thỏa mãn thú tính:

- Mày có tặng con bé chút gì không? Mày hiểu ý tao chứ? Cho ả

‘sướng’ một tí để ả nhớ đến mày ấy? Này Lee, tao nói gì chắc mày
biết thừa, phải không? Gặp tay tao thì phải biết. Nhất định mày
không bỏ lỡ dịp tốt thế đâu, đúng không?

Lee dừng bước nhìn Morris. Hắn phải nói cho xong chuyện này.

Giờ thì họ đứng rất gần nhau rồi. Hắn thấy được cả hơi nóng từ
người Morris:

- Tất nhiên. Mày nghĩ tự dưng tao xin vào đây chắc?

Morris đứng sững, mắt không rời Lee. Gã nhét đầu ngón tay trỏ

vào lỗ tai day day mấy lần. Thái độ cười cợt của gã tắt ngấm.
Morris cậy móng tay chùi ngay vào vạt áo ba lỗ. Gã gật đầu thật
chậm như thể vừa nghe một chuyện khó tin:

- À phải. Tao hiểu rồi.

Lee biết mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Hắn sục mũi

chân xuống đất đầy đá hất lên. Morris vẫn đợi mặc dù hầu hết
phạm nhân đã rời sân hết. Lee không muốn đi chung với gã nhưng
Morris cứ đứng đó, hai tay đút túi quần, đợi đến khi cai ngục phải
lên tiếng giục giã. Cuối cùng, cả hai cùng đi qua lối đi có ba lớp
hàng rào và sánh vai đi dọc hành lang dưới hàng hộp đèn huỳnh
quang sáng trắng.

Khuya hôm đó, Simon lại nhắc Lee phải cẩn thận với Morris. Xà

lim của họ hẹp và trang bị sơ sài. Bốn bức tường gồ ghề xây bằng
gạch phủ sơn xám đã nhiều năm chưa sơn lại. Từ dưới đến ngang
vai, tường bám đầy bụi bẩn, cáu ghét. Sơn rất dễ bong tróc và rơi lả
tả như móng tay xác ướp. Hình chụp treo lung tung khắp mọi mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.