ĐƯỜNG MÒN - Trang 131

Wild nghĩ về cuộc đời mình. Những mảnh còn sót lại của nó ở

mãi tận đâu đâu, cách đây vài châu lục. Anh nhớ mái ấm có cây hoa
nhài già gầy guộc bám chặt chân tường, nhớ khoảng nắng vàng như
mật chiếu trên nền thảm mỗi ban mai. Cảm giác của anh bây giờ
gần giống sự hoài niệm. Chẳng phải anh tiếc nuối quá khứ mà
tiếc một phiên bản của hiện tại tốt đẹp hơn hiện tại của anh nhiều.
Wild tiếc một cuộc đời đáng lẽ đã nằm gọn trong tầm tay. Cảm
giác ấy đã thành căn bệnh bám lấy cảnh sống tha phương của
Wild.

Wild ngồi khá lâu, thầm lo cho thân phận mình. Trên nền nhà

ngay cạnh anh có hộp các tông đựng đầy ống nhỏ chứa moóc phin
và một hộp kim tiêm. Anh đưa tay lên xoa mũi. Ống thuốc rỗng
anh vừa quăng xuống lăn dưới sàn đã dừng bên chân tường. Giờ nó
thật vô nghĩa, xa xôi hệt tiếng chó sủa xa xa.

Wild không biết mình ngồi thế bao lâu. Mãi đến khi cửa hậu

kẹt mở, anh mới choàng tỉnh. Sau đó là im lặng hoàn toàn. Thật lạ là
chỉ một chuyển động nhỏ của không khí cũng khiến người ta phải
lắng nghe. Wild loạng choạng đứng dậy tắt đèn. Mọi thứ xung
quanh phình to, kềnh càng. Quá muộn rồi. Có người xuất hiện ở
ngưỡng cửa. Dáng đứng của hắn không tự nhiên và tay hắn xách
cặp táp. Wild đứng bất động, chỉ có thở là không đừng được. Anh
dán lưng vào quầy kệ, chỉ mong mình có phép tàng hình. Người mới
đến mặc đồ vét, trông như thám tử. Wild với tay lấy cây xà beng.
Thật ngu xuẩn nếu anh dùng xà beng làm bất cứ điều gì. Có tiếng
gọi khẽ:

- Wild phải không?

Wild sững người:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.