ĐƯỜNG MÒN - Trang 141

- Tiêm ít moóc phin cho tôi.

Wild ngồi phắt dậy, giơ tay che hai hộp giấy màu trắng dưới

sàn tàu:

- Ở đây ư?

- Phải.

- Chắc tôi không...

- Trời ạ, chỉ một tí thôi mà. Nên nhớ nếu không có tôi, giờ người

ta đã đến tiệm thuốc còng tay anh rồi.

- Phải, phải. Thế cậu tưởng giờ là lúc hưởng thụ chắc?

- Đi mà, Wild! Tôi bị thương. Có đau tôi mới cần chứ.

- Thế tôi không cần chắc?

- Không lo hết đâu mà. Anh lấy được bao nhiêu lọ?

Trong bóng tối khó lòng nhìn rõ nhưng Lee cũng thấy Wild

ngồi dựa hẳn vào vách khoang đối diện như thể anh muốn trốn
sâu hơn vào bóng đêm. Anh vuốt mái tóc rũ rượi, nó lí nhí:

- Ý tôi không phải vậy.

Lee ráng chịu đau chờ đợi. Cuối cùng, Wild cũng lấy chân đẩy

một hộp về phía hắn, sau đó đẩy nốt hộp kia:

- Kim tiêm đấy. Chích đi. Cậu tự làm lấy.

Chỉ với chút ánh sáng bàng bạc, Lee nhìn vào trong hộp. Ống

thuốc xếp thành nhiều lớp san sát nhau, giờ chúng là kho báu của
họ. Hắn cầm một ống giơ lên trước mặt. Bề mặt ống nhẵn nhụi,
có in nổi nhiều mã số nhỏ xíu. Trông nó như viên đạn trong suốt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.