ĐƯỜNG MÒN - Trang 142

nhẹ tênh. Khi hắn xóc nhẹ, chất lỏng bên trong lười biếng di
chuyển. Ném lọ thuốc trả vào hộp, Lee rít lên:

- Tôi không biết cách tiêm. Anh là bác sĩ cơ mà.

Hắn vươn tay đập mạnh vào mũi giầy Wild:

- Giúp tôi đi chứ. Cái này tôi mù tịt. Đã thử bao giờ đâu. Còn bây

giờ, tôi giơ tay còn không nổi nữa là.

Ngồi trên gót chân, Lee nghẹn ngào. Bùn khô lạo xạo khi đầu

gối hắn chống xuống đất. Wild nhúc nhích:

- Tôi không biết có nên tiêm không nữa.

- Tiêm đi mà. Đau mãi thế này tôi đến chết mất.

Hình như Wild lại nhắm mắt. Mãi sau anh ừ hữ rồi lấy một

ống thuốc trong hộp. Lee quan sát cách anh bẻ ống thuốc, xé bao
ống tiêm, hút moóc phin vào và búng nhẹ thân xi lanh.

- Rồi. Giờ cởi áo khoác ra đi.

Lee ngoan ngoãn nghe lời. Người hắn mềm nhũn. Phần vì

muốn quên cây kim sắc sắp đâm vào da thịt, Lee hỏi:

- Anh biết đích đến chưa? Hay ta cứ đi bừa, muốn đến đâu thì

đến?

Hai hàng răng cửa Wild cắn ngang ống tiêm, trông như tên

cướp biển giữ thanh đoản kiếm. Một tay ướt mồ hôi của anh nắm
cổ tay Lee, tay kia đẩy ống tay áo Lee lên cao, đoạn hơi co cánh tay
hắn lại để tìm ven trong khoang tàu gần như tối đen. Hết xoay
tay Lee sang phía này, Wild lại lật sang phía kia. Anh thở nặng nhọc
như thể động tác ấy đòi hỏi nhiều sức lực ghê gớm. Ngón tay cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.