ĐƯỜNG MÒN - Trang 156

nhún vai quay mặt đi đúng lúc anh ghé lại gần hôn tạm biệt khiến
môi Wild chỉ được quệt nhẹ vào vành tai cô. Wild còn đang ngẩn ngơ
nhớ lớp sụn vành tai mềm mại và lọn tóc mượt như nhung của vợ thì
Jane đã khuất dạng ngoài đầu ngõ lầy bụi đất.

Nghe tiếng chân người lạo xạo giẫm lên nền đất trải sỏi, Wild

tưởng Lee về nên quay phắt lại. Một chiếc đèn pin chiếu ánh
sáng loang loáng vào mặt anh. Anh loạng choạng lùi lại.

Một giọng lạ hoắc vang lên:

- Xem nào! Cái gì thế này?

Wild đưa tay lên che mắt:

- Cái gì?

Chiếc đèn sáng quắc vẫn rọi thẳng vào mặt anh:

- Mời ông bước đây cho.

- Nói gì chứ? Cậu là ai?

- Cứ ra khỏi toa rồi hãy nói. Không phận sự miễn vào chỗ này.

Giờ ông bước ra đây mau. Không cần phải hỏi nhiều.

Chần chừ mãi, Wild đành làm theo. Ra đến ngoài anh mới rõ

thanh niên kia mặt còn non choẹt, núng nính trong bộ đồng phục
nhân viên bảo vệ đường sắt. Vẫn còn may vì chưa phải cảnh sát.
Mắt Wild còn chớp lia lịa vì chưa quen với nắng sớm bên ngoài thì
tên choai choai kia đã lại giơ đèn chiếu thẳng vào mắt anh.

- Này, cậu thôi trò đó đi được chưa?

Một tay người lính gác móc vào vào dây lưng màu đen có treo

chùm chìa khóa và nhiều vật dụng ‘hầm hố’ khác, trong đó có cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.