ĐƯỜNG MÒN - Trang 159

Tay nhân viên lại rọi đèn khắp khoang. Ánh đèn pin sục sạo vào

mọi ngóc ngách và quét cả lên trần.

- Ông đi một mình à?

- Vâng, tất nhiên rồi.

- Sao lại ‘tất nhiên’?

Wild nhún vai, không đáp.

- Bởi theo kinh nghiệm của tôi, trường hợp như ông thường có hai

người. Ông không bao che cho chiến hữu đấy chứ? Bởi vì...

- Đã bảo không có mà lại.

- Có chắc không đấy? Vì nếu dứt khoát chỉ có một mình, ông

đã phản đối kịch liệt, không chỉ có thế thôi đâu (nói xong, cậu ta lùi
lại). Ông cứ đứng yên như thế, ở đúng chỗ ấy nhé!

Wild nghe tiếng nhân viên bảo vệ đi tới đi lui, gót giày nghiến

trên sỏi. Cậu ta soi đèn xem xét gầm toa và bận rộn ghi chép vào
cuốn sổ nhỏ. Wild tự nhủ: “Phải bình tĩnh. Hết sức bình tĩnh”. Cơn
đói thuốc ngấm ngầm tấn công anh. Cảm giác bồn chồn ngày
một rõ.

Anh ngọ nguậy mấy đầu ngón chân trong đôi giày cũ mèm cho

đỡ lạnh. Gã bảo vệ cúi xuống thắt lưng tìm thứ gì đó. Sao Lee đi lâu
thế?

Lát sau, gã kia nắm một cánh tay Wild bẻ quặt ra sau khiến

lưng anh ngay đơ, và tiếp tục kéo nốt cổ tay kia theo. Hình như cơ
thể anh nhớ nhanh hơn cả não bộ vì Wild thấy lồng ngực thắt lại
trong lúc đầu vẫn tự hỏi: sao động tác này quen quá, sao tim lại đập
dồn thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.