ĐƯỜNG MÒN - Trang 184

mình vào khuôn khổ, cố chiều lòng mọi người và trở thành một
phụ nữ chỉn chu. Hai mươi tám tuổi, lấy chồng có địa vị và có hai
con xinh xắn. Hình như chị còn mua cả máy tập đạp xe thì phải.
Thực tế, hắn biết chị mình thường mệt đứt hơi khi lau chùi, dọn
dẹp trong phòng khách có nhiều cửa sổ lớn. Hồi còn sống, cha họ
thường đọc báo số ra Chủ nhật ở đó. Nghĩ đến chị, hắn thường
ngạc nhiên và kinh sợ. Hồi nhỏ, có lần hắn tận mắt chứng kiến
Claire ngồi trên ghế dài trong bếp, hì hục dùng dụng cụ mở đồ
hộp đục nắp chiếc hộp thiếc bên trong có hạt đậu, xúp hoặc thịt gì
đó. Nỗ lực không thành, Claire cáu tiết ném đồ mở hộp kẹt dính
vào hộp đồ ăn qua cửa sổ bay ra sân. Tiếng kính vỡ loảng xoảng
vọng vào nhà. Cô bé Claire bẽ bàng vì không làm được việc thì ít, bị
người khác nhìn thấy thì nhiều. Hồi đó, Lee hay đứng cậy sơn trên
khung cửa bếp. Suốt mấy tháng trời sau tai nạn, hắn chỉ đứng
thập thò ở cửa như thể không dám bước hẳn vào bất cứ phòng nào
trong nhà.

Lee chợt nhớ một chuyện:

- Chị còn nhớ lần đi biển không?

Bị bất ngờ nhưng Claire vẫn gật đầu.

- Có cả bố mẹ nữa. Mẹ đeo kính mát. Chị có cái xô màu vàng

bằng sắt. Màu sơn sáng lóa. Đẹp cực kỳ.

- Đỏ chứ.

- Gì cơ?

- Màu đỏ. Cái xô ấy.

- Chị nhớ chắc không?

- Chắc chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.