ĐƯỜNG MÒN - Trang 188

Claire cau có, xua xua khói thuốc bay trước mặt:

- Hình như hôm kia chị lại thấy hai người.

Cảm giác bồi hồi dâng nghẹn trong ngực Lee. Hắn liếm môi,

vờ nghịch mẩu thuốc. Dù không muốn, thậm chí cố không hỏi,
nhưng cuối cùng hắn chịu thua.

- Ở đâu cơ?

- Thực ra, chị hay nhìn thấy lắm. Cứ thoáng thấy rồi lại thôi.

Có lúc thì thoảng hoặc mới thấy, có lúc lại rất đều đặn. Lạ quá trời.
Đôi khi chị nghĩ... nói ra ai nghe thấy cũng tưởng chị khùng, nhưng
quả là chị hay thấy hai người giữa đám đông.

Lee ngẩng đầu nhìn chị gái và bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của cô.

Hắn cảm giác Claire đang trách cứ hoặc thương hại mình bằng ánh
mắt. Hắn sững sờ. Bản thân hắn cũng hay nhìn thấy họ: trên
đường phố, trong giấc mơ... Lần nào bố mẹ nó cũng đứng tít
đằng xa hoặc đang bận đi đâu đó. Nhưng Lee thường sợ, không dám
nói với ai. Nửa đêm, Lee thường bị đánh thức bởi tiếng bố mẹ nói
chuyện thì thào, bởi cảm giác có tay ai đó vừa vuốt tóc xòa xuống
trán và bởi mùi thơm từ điếu thuốc có đót thếp vàng thi thoảng
mẹ hắn hay dùng. Hồi còn sống, bà hay bảo: “Hút thuốc tim mẹ
đỡ mệt nên xin đừng nhìn mẹ như thế.”

Claire kể lể:

- Hôm ấy chị đang trên xe buýt xuống trung tâm thành phố.

Đường đông nghịt, chỗ nào cũng thấy người. Trời lại mưa tầm tã.
Mưa mùa hè mà. Người ta che đầu bằng báo, ô dù và cả áo khoác...
cố giữ khô chừng nào hay chừng ấy. Người đi lại nườm nượp. Trên
xe chị, cửa xe mờ hết vì hành khách chật cứng thở toàn hơi ẩm. Nói
thế em hình dung ra chưa? Phải nói chỗ nào cũng ẩm ướt. Chị lau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.