ĐƯỜNG MÒN - Trang 19

- Chị ơi, không biết chị nghe ai nói chứ sự thực là dù có học võ vẽ

nghề thuốc, tôi cũng không có phương tiện gì thích hợp để giải
quyết tình huống này. Trời ạ, tôi là bác sĩ đa khoa! Nếu thằng bé
bị gẫy tay, cần tiêm phòng uốn ván hay bị nhọt đầu đinh thì tôi có
thể giúp. Nhưng chuyện tày trời này thì không được đâu. Nếu vẫn
được phép hành nghề, tôi cũng chẳng giúp được nữa là.

- Anh định lờ đi lời thề của giới bác sĩ đấy hẳn?

Wild thở dài liếc Sylvia. Rõ ràng bà ta có một ngàn tuổi, anh

cũng không thể coi thường. Người bình thường thì hiểu quái gì về
Lời Thề Hippocrat chứ? Bà già này thực sự khiến anh khó chịu rồi
đây! Đáng lẽ lúc nãy anh không nên mở cửa. Đáng lẽ ngay từ đầu
anh chớ có chọn nhà trọ dơ dáy này. Hoặc lẽ ra anh chỉ nên ngủ lại
một đêm thôi. Phải, có rất nhiều việc đáng ra anh không nên làm.
Dòng suy nghĩ ấy sẽ tiếp tục đưa anh vào sâu vùng đất của quá
khứ nhưng không thể đưa anh về nơi khởi đầu của mọi sai lầm
nếu quả thực trên đời có một nơi như thế.

- Chuyện của tôi dài lắm.

- Phải, sự đời vẫn thế, bạn thân mến ạ. Anh có thể đưa nó đến

nơi khác được không? Đến chỗ người quen của cậu ấy?

- Trời! Thế sao không đưa hắn đến bệnh viện?

Wild chùi tay vào quần, vừa đi ra cửa vừa lắc đầu, ra vẻ anh

rất muốn giúp và cực chẳng đã mới đành phải để bà tự giải quyết
lấy. Khi Wild đi ngang qua trước mặt bà, Sylvia khoanh tay bực bội:

- Thôi nào, hàng xóm! Tôi sẽ không tỏ ra lịch sự, cao thượng nữa.

Hãy nhìn lại mình xem! Anh và hắn có nhiều điểm chung đấy. Tôi
cũng hỏi quanh quất rồi. Ai có tội ai không, tôi chắc anh rõ hơn ai
hết. Xin nói thật, anh cũng chẳng lương thiện hơn hắn đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.