ĐƯỜNG MÒN - Trang 205

Đúng lúc đó, toàn thân Lee run lên như thể bị cơn sốt hành hạ.

Wild nghẹt thở. Anh như ‘sờ thấy’ thời gian đang trôi nhanh và cảm
nhận chuyển động run rẩy của nó. Sau hai năm bị cấm không được
chịu trách nhiệm về sự sống chết của người khác thì đột nhiên anh
phải làm việc này. Bất giác anh đưa tay lên miệng để gặm móng. Khi
chợt nhận ra mình đang làm gì, Wild dừng ngay lại.

Lee rên rỉ, ôm chặt sườn bên trái. Vũng máu trên bàn đầy dần

lên, chảy tí tách xuống nền nhà lát gỗ. Âm thanh ấy nhịp nhàng
như nhịp tim. Lee lại rên. Nếu hắn chết thì sao nhỉ? Hắn chết
rồi, mọi chuyện sẽ ra sao? Khỏi phải nghĩ đâu xa xôi, ngay trước
mắt anh, tính mạng Lee như ngàn cân treo sợi tóc. Sau đêm hôm
ấy, giờ lại có người hấp hối ngay trước mắt anh.

“Tôi phải làm gì đây?” Khuôn mặt tròn, râu ria tua tủa và ánh

nhìn hoang mang của Frank lại hiện lên trong óc anh. “Sao lại hỏi
tôi? Cậu là bác sĩ cơ mà.”
Đáng lẽ Frank nên cạo râu ngày hai lần.
Chắc bình thường cậu ta cũng làm thế nhưng ngày hôm đó Frank
quên vì quá nhiều chuyện phải lo cho cô vợ mang thai. Thật ngớ
ngẩn vì trong lúc này Wild lại nghĩ sang chuyện ấy. Wild còn nhớ sự
im lặng ghê người lúc anh đỡ hài nhi đã chết trong tay, còn mọi
người nín thở chờ đợi. Sự im lặng quái gở trước một thảm kịch. Rủi
thay, lúc ấy ai cũng ngong ngóng nhìn anh.

Nước mắt Wild chợt trào ra. Anh tự nhắc: làm từ từ từng việc

một. Anh bước lên, thăm mạch Lee lần nữa. Mạch yếu quá. Da Lee
vẫn mát. Wild chưa thấy dấu hiệu loạn nhịp tim. Tư thế lý tưởng
nhất để mổ là Lee nằm co đầu gối lên nhưng ở đây không có
dụng cụ giữ cơ thể hắn ở yên tư thế ấy. Cơ thể hắn lắc lư thì việc
mổ xẻ càng khó thực hiện hơn. Wild mong có người bên cạnh chỉ để
nghe anh hỏi: “Theo anh, giờ ta phải làm gì?”. Quả thực anh không
mong gì hơn một người biết lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.