ĐƯỜNG MÒN - Trang 206

Nhưng xung quanh chẳng có ai. Anh hít vào thật sâu, lau máu cho

người bệnh và lật miếng da lên. Thật chăm chú, anh lại nhẹ nhàng rà
tay khắp làn da của Lee, nhận biết mọi manh mối, tìm xem có
dấu hiệu sưng tấy hoặc thủng rách bên trong không. Mọi giác quan
của anh đều tập trung vào mười đầu ngón tay. Wild cảm giác anh
cũng thở bằng tay luôn.

Wild thì thầm:

- Để tôi kể cậu nghe về xương sườn nhé. Thường thì mỗi bên cơ

thể người có mười hai xương sườn. Tuy nhiên, không nhất thiết
phải rập khuôn như thế. Thực tế có người này nhiều hơn, người
kia kém hơn tùy thuộc vào sự phát triển của... phải gọi là gì nhỉ?...
hình như là xương thắt lưng thì phải. Đôi khi có chuyện đó. Những
xương ở giữa có hình dạng giống nhau và đặc điểm riêng biệt: mỏng,
dẹt có một rãnh dành cho giây thần kinh và ống mạch. Tuy nhiên
hai xương trên cùng và ba xương dưới cùng thì khác. Tôi ngờ rằng
xương sườn thứ chín hoặc thứ mười của cậu bị gãy. Mạng cậu còn là
nhờ vụ gãy xương này đây.

Im lặng một lúc thật lâu, Wild mới tiếp tục thủ thỉ:

- Bác sĩ Sherman chăm sắm sửa dụng cụ, đồ nghề ghê. May

cho bọn ta đấy. Bộ kẹp foóc-xép này tốt không chê vào đâu được.
Anh bạn trẻ ráng lên. Cố gắng thêm chút nữa nhé. Da dẻ con người
ta thật diệu kỳ: co dãn được này, có trầy xước thì cũng tự lành này,
dẻo dai và bền bỉ này, lại còn ít thấm nước nữa chứ. Phụ nữ mang
thai là ví dụ điển hình nhé. Thấy cái bụng họ chưa? Hồi có bầu
Alice, bà xã tôi phát tướng dễ sợ. Không thể tưởng tượng nổi! Cứ lừng
lững như xe tăng ấy. Người gì mà bề ngang gần bằng chiều cao!
Tôi rành về cơ thể người ra phết, biết nó hoạt động ra sao, biết
chất nào đi về đâu. Thế mà nghĩ đến phụ nữ mang thai suốt
chín tháng mười ngày, tôi chỉ biết lắc đầu. Thử nghĩ mà xem: các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.