ĐƯỜNG MÒN - Trang 210

20

Wild choàng tỉnh trên sofa ngoài phòng khách. Lửa cháy suốt

đêm giờ chỉ còn le lói. Trời lạnh đến nỗi anh nhìn thấy rõ hơi mình
vừa thở ra. Anh khơi tro tàn thành đống lửa mới rồi lảo đảo ra
vườn. Không khí ngoài này ẩm ướt và rét buốt. Wild đoán giờ này
chắc đã gần trưa.

Nhà Sherman nằm giữa khu vườn lầy lội, cây cối um tùm và

rộng khoảng hai mẫu đất. Nó như một phần của cái thế giới một
thời xanh tươi nhưng giờ đã úa tàn. Đi dưới tán lá thấp ướt sũng
nước mưa, lâu lâu Wild mới thấy một mảnh của khoảng trời đầy
mây. Rêu màu xanh non phủ kín mặt dưới các cành cây. Dây leo
quấn quít leo lên máng nước và mọi tấm lưới chắn ruồi của cửa
sổ và cửa chính. Wild chậm chạp đi qua bãi cỏ sũng nước cao đến
đầu gối, vừa đi anh vừa gạt cành cây sang hai bên. Nơi này luôn gợi
anh nhớ đến khung cảnh trong sách viết cho thiếu nhi hồi thế
kỷ mười bảy mô tả cảnh sống của trẻ mồ côi và người giám hộ
chúng. Trong những lần quyết tâm cai nghiện, Wild thường quàng
chăn ngồi trong vườn này hết ngày này qua ngày khác. Trong
nắng quái chiều hôm, anh như ông già vừa run cầm cập vừa đoán
cảm giác của người gần đất xa trời.

Wild bắt gặp vài đồ vật đáng ra không nên có ở đây: quả bóng

da dúm dó trên nền cỏ nhung, chậu tắm cho chim bằng đá đầy
nước ngầu bọt, chiếc ghế gỗ bị gãy, con ngựa gỗ của trẻ con treo
trên giàn đan bằng giây thép đỡ cho bụi cây mâm xôi. Lá lau sậy
sắc bén và gai nhọn đâm vào áo khoác anh, giống lũ trẻ cáu kỉnh
đang đua nhau cấu cào. Nối với bếp ở sau nhà chính có hai nhà
kho xiêu vẹo sát cạnh nhau. Wild ghé mắt nhìn thì chỉ thấy nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.