ĐƯỜNG MÒN - Trang 24

tự hỏi: “Mình có đủ nhẫn tâm đến độ quẳng một sinh linh xuống
đường rồi lái xe đi tiếp? Biết đâu, chuyện ấy sẽ đến nay mai.”

Khi Wild trở vào phòng, Lee lúng búng tiếng gì đó trong miệng,

khẽ cong người lên rồi lại nằm dán mình xuống giường như cũ.
Trong ánh sáng nhợt nhạt lúc xế chiều, thằng bé trông như không
còn sức sống và sắp sửa tan vào đống quần áo chăn mền dính
máu. Wild phát hiện một cảm giác lạ đang trào lên trong lòng, giống
như có con thú nhỏ đang ngủ say chợt trở mình trong lồng ngực
anh. Sau giây lát định thần, anh chợt nhận ra đó là sự thương cảm.

Kéo ghế đến sát giường, Wild ngồi phịch xuống thở dài sườn

sượt. Rõ ràng, bệnh nhân đã tỉnh. Hắn giơ bàn tay lên mặt như thể
muốn xem mình còn sống thật hay không. Máu khô dính đầy dưới
móng tay hắn.

Mi mắt gã trai trẻ động đậy rồi mở lớn. Hắn hết nhìn Wild lại

quay sang Sylvia. Lee nhíu mày thở hào hển. Cuối cùng, hắn cũng
yếu ớt nói:

- Tôi không biết tại sao mình lại ở đây.

Wild gạt mồ hôi trán bằng mu bàn tay. Dù trời giá lạnh, da anh

vẫn nhớp nháp mồ hôi:

- Cứ tin rằng tôi biết chính xác cảm giác của cậu lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.