Lát sau, anh thấy bóng to lù lù của vật gì phía xa và cố chèo lái
đưa thuyền đến hướng ấy. Trên mặt nước có nhiều vật dụng
bằng thủy tinh trôi bồnh bềnh, va vào nhau lách cách. Đâu đó có
tiếng người nói lẩm bẩm kèm theo tràng cười như pháo rang vang
vọng trong đêm. Giữa khoảng không giữa anh và vật thể lạ có dãy đèn
màu vàng nhạt. Anh cố nhìn xuyên qua bóng tối. đó toàn những ổ
gà. Ổ gà tụ thành mảng trôi bồng bềnh trên mặt biển. Mảng ấy
rộng và rối rắm như một thành phố nhỏ đang trôi nhích dần
từng chút trên đại dương.
Chớp mắt, anh đã ở cạnh mảng ấy. Nó không có âm thanh
riêng. Anh biết anh cần trở lên thuyền. Kích thước khổng lồ của
mảng trôi nổi nhắc anh nhớ con thuyền nhỏ của anh yếu ớt biết
bao. Chắc chắn thứ có kích cỡ to như vậy không thể chìm. Phải
chăng nó được ‘đẽo’ ra từ nước? Nhìn xuyên qua một ổ gà, anh thấy
khói xì gà nghi ngút, nhiều ly rượu sâm panh rót sẵn, những mái tóc
uốn cầu kỳ và nữ trang lấp lánh. Nào ngọc trai, nào nơ bướm, kế
đến là làn da cổ mượt mà của một cô gái. Anh biết đó toàn người
thân quen, dù anh chưa nhận rõ mặt ai. Nếu anh đến họ sẽ reo
mừng đón chào. Họ sẽ chăm sóc anh chu đáo.
Con thuyền nhỏ va mạnh vào thân tàu lớn. Nước tràn vào nhấn
chìm anh. Anh câm lặng như người chưa từng biết đến âm thanh.
Hai bàn tay anh xoa tròn trên thân tàu thủy, cố tìm thứ gì có thể
giúp anh đu lên tàu. Anh sắp đến nơi rồi. bề mặt của thân tàu
trầy xước, trơn trượt không giống gỗ chút nào. Đó là da cá voi.
Đến giờ anh mới biết khối lù lù là đống thịt tươi. Nó có mùi rong
biển và cháo đặc. Đó mùi cơ thể anh. Anh chùi hai tay vào áo quần.
Có bức tượng nhỏ của Đức Mẹ Đồng Trinh trên tủ lạnh, hai bàn
tay bằng thạch cao của Người chắp trước ngực như đang cầu
nguyện. Tượng lọt thỏm trong lòng bàn tay anh và rất dễ nắm giữ.
Đó là món đồ cổ ai đó mang từ xứ sở khác đến bằng cách nhét vào