ĐƯỜNG MÒN - Trang 267

27

Lão Josef xỏ tay chân vào quần dài và áo thun ba lỗ. Đến thẳng

cửa sổ, lão đẩy cửa chớp ngó xuống con đường vắng vẻ. Không gian
phía dưới nhỏ bé và không có dấu hiệu gì khác thường, chỉ toàn hình
khối đen ngòm của nhà cửa. Theo thói quen, mắt lão sục sạo tìm
động tĩnh nhưng tịnh không có gì. Ngay cả đèn giao thông cũng
không sáng.

Ánh trăng vằng vặc soi tỏ da mặt lão đầy nốt sần sùi, chảy

nhão và mỏng như giấy khiến những nếp nhăn và khoảng da láng
bóng giữa chúng càng nổi bật. Mọi đường nét trên khuôn mặt lão
càng rõ ràng hơn: mũi nhọn, gò má cao, cặp mắt đen thẫn thờ.
Trước mặt gã, cánh cửa rung khe khẽ. Lão khẽ vuốt món tóc xòa
xuống mắt.

Mới đó mà hơi thở đã làm mờ kính. Lão rít mạnh không khí qua

kẽ răng vàng, mấy ngón chân quặp dần lại bấu vào mặt thảm
mỏng màu xanh dương. Cái lạnh ‘phản đối’ lão kịch liệt: khớp gối
phải đau âm ỉ. Hình xăm trên cánh tay ngứa ran khiến lão bất giác
đưa tay lên gãi, lúc đầu nhẹ nhàng sau lão cào mạnh vào nó. Hình
xăm cây thập tự không còn sắc nét hằn trên làn da trắng bủng.

Hứng ly nước từ vòi trong nhà tắm, lão tiếp tục thức chong

chong chờ trời sáng. Phòng khách sạn này sặc mùi thuốc đánh bóng
đồ gỗ và mùi rác. Nước trong phòng tắm hơi có vị của gỉ sắt. Lão
biết bình minh còn lâu mới tới. Mọi dấu hiệu của sự sống biến
sạch, ngoại trừ chú miêu xám trườn qua mái tôn cũng màu xám của
tiệm bánh đối diện. Nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ khó lòng nhận
biết. Bầu trời đầy mây xà xuống gần sát mái nhà. Nó giống
mảng da bụng của con quái thú khổng lồ toàn thân đen kịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.