ĐƯỜNG MÒN - Trang 272

lên mi mắt, ở yên giây lát rồi tan ngay. Hay thật. Nhìn mà xem, đẹp
quá thể. Lão ngơ ngẩn nhìn quanh xem có ai cũng thích thú như lão
chăng. Nhưng đương nhiên giữa đêm hôm khuya khoắt thế này,
người ta còn ngủ say. Đáng lý trẻ con phải thích tuyết chứ nhỉ? Tiếc
thay, giờ thì nam phụ lão ấu đều không thể đồng cảm với lão. Lão
nếm vị tuyết tan nơi đầu lưỡi.

Mẹ lão Josef hay kể cảnh tuyết rơi ở quê nhà, lúc bà còn bé:

tiếng lạo xạo dưới chân, sự tĩnh lặng đến vô cùng và mùi dễ chịu
của nước đá. Với lão, đó là hiện tượng lạ khó tưởng tượng, thứ không
thể xuất hiện trước mặt lão. Dù nhớ chuyện mẹ kể, lão vẫn sững sờ
như lạc giữa chốn bồng lai. Kéo ghế đến gần, nhoài người lên
bậu cửa sổ, lão vừa lắc đầu vừa say sưa ngắm nhìn. Dù trời lạnh,
lão vẫn ngồi hàng giờ như thế. Tuyết bám trên kính, tích tụ trên
khung cửa gỗ. Ánh ban mai rạng dần soi thấu từng cụm tuyết
trắng xốp. Dần dà, cả thị trấn nằm mơ màng dưới lớp chăn lông
trắng tuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.