ĐƯỜNG MÒN - Trang 273

28

Wild lôi sợi dây xích. Cổ tay anh nhói lên nhưng ít nhất anh còn

lường trước được cơn đau ấy. Anh thử lại một lần, rồi lần nữa.
Biết khi nào đau, khi nào không cũng tốt. Một kiểu an ủi lạ đời.
Cơn run rẩy truyền qua người anh giống đám đông nam sinh chạy
men theo hàng rào bằng tôn bẹp dúm. Wild tiếp tục giật sợi xích
cho đến khi da cổ tay rách tướp. Một vết bầm nhanh chóng xuất
hiện như thể nó chờ sẵn dưới da, gặp cơ hội tốt nên lập tức trồi lên.
Wild chợt nhớ đã đọc ở đâu đó câu: “Ngươi đưa ta về với cát bụi của
tử thần”.

Wild phóng uế vào xô sắt trong góc phòng bằng cách ngồi

xổm, chống khuỷu tay vào gối, quần dài tụt xuống thành đống
ngang mắt cá chân. Hai cẳng chân lông lá run lẩy bẩy. Mọi thứ đều
bẩn thỉu. Toàn bộ căn phòng phủ bụi mờ. Sơn màu xanh nước biển
trên bốn bức tường nứt nẻ, bong tróc nhiều chỗ. Tủ quần áo lớn
màu nâu kê sát một mặt tường, bên trong có treo một chiếc quần
dài màu xanh dương và sực mùi ẩm mốc. Trên lò sưởi có treo bức
tranh màu nước vẽ cảnh bến tàu. Nghe nói trong một cuộc giao
tranh ở đâu đó, người ta trói phụ nữ nằm giang chân trên đất rồi
nhét lựu đạn vào cửa mình họ. Wild nhớ hai gò bồng đảo căng tròn
cỡ lớn của Jane. Hai bầu ngực là phần cơ thể thanh khiết và
nồng ấm nhất. Nước mắt nóng hổi trào ra. Sao mình thảm hại
thế này?

Ngồi thu lu dưới đất, anh khóc nức lên. Trái tim lắc lư trong

lồng ngực hệt như đèn chùm chao đảo trong con tàu chòng chành.
Anh giật mạnh sợi xích khiến chân giường trượt trên nền nhà. Nhìn
xuống, Wild thấy mình không mặc quần, áo tuột khuy trong tiết
trời giá lạnh. Mọi sợi lông trên người anh dựng đứng, căng thẳng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.