ĐƯỜNG MÒN - Trang 275

thấy hơi ấm hoặc ánh sáng chói lòa hay khuôn mặt hiền từ của
Chúa. Anh nhớ cảm giác bị thu nhỏ lại, chạy rúc vào mọi xó xỉnh sâu
nhất bên trong người mình. Khi Anne, cô y tá trẻ vừa gọi vừa lay
thân xác rỗng tuếch của anh, mọi thứ anh ‘thấy’ lúc trước chỉ còn
mơ hồ như sự kiện thuộc hành tinh khác.

Sốc do ma túy quá liều không hề dễ chịu. Thông thường hệ

tuần hoàn sẽ ngưng hoạt động, tim ngừng đập tạm thời. Có cả cuộc
hỗn chiến diễn ra bên trong người con nghiện khi ấy. Phổi ứ máu
hay xuất huyết, từ đáng sợ nhất trên đời. Tiếp theo là hôn mê
sâu và chết. Nhưng dù biết những hiểm họa ấy đang đến gần,
anh vẫn nghe tiếng Anne lục tủ tìm thuốc giải, chất chống lại tác
dụng của ma túy. Đến lúc ấy, anh mới nghe cô chửi thề. Cô gái dễ
thương mặc đồng phục y tá buột miệng: “Chết tiệt!” mới ngộ
nghĩnh làm sao!

Chẳng phải Wild coi rẻ sự sống nhưng đột nhiên chuyện mất

còn không làm anh quan tâm nữa. Cái hay chính ở chỗ đó: số phận
có sao chấp nhận vậy. Cái chết không còn là vấn đề lớn, chỉ
giống bước chân vào căn phòng lạ. Trên đời có bao nguy cơ, bao
thảm họa, bao cái chết bất thường... nhưng trái đất vẫn quay và
thiên hạ chẳng thèm bận tâm.

Trở lại lần sốc thuốc và sự hồi sinh nhuốm mùi cay đắng

ấy. Mở mắt, Wild thấy mình nằm trên nền nhà, đúng chỗ anh
ngã khuỵu xuống khi nãy. Anne cúi xuống anh lo lắng, tay vẫn
nắm chặt ống tiêm cô vừa dùng chích thứ thuốc cứu mạng anh. Cô
gái mỉm cười vì ngạc nhiên và nhẹ nhõm, nhưng lập tức quay sang
mắng anh xối xả, rằng anh quá may mắn, rằng nếu cô không
thấy anh kịp thời, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. “May mà tôi tình
cờ ngó đầu vào anh mới sống được đấy. Sao anh khờ thế?”
Wild
ngơ ngác xin lỗi, công nhận mình may mắn nhưng anh biết ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.