ĐƯỜNG MÒN - Trang 276

giờ có hối cũng không kịp vì anh đã đi quá xa. Với ma túy, học hỏi là
đường đi một chiều.

Giờ anh ngồi bệt dưới sàn, người co rúm và khóc mãi không thôi.

Trời chiều sẫm dần, màn đêm đang đến. Anh nhớ lại tối năm
xưa, anh đổ vật xuống nền nhà trong phòng khám. So sánh với lúc
này, thời điểm cận kề cái chết năm ấy dễ chịu hơn nhiều. Chẳng
lẽ đời anh từ nay sẽ khổ mãi thế này?

“Hãy cứu con từ miệng sư tử. Hãy giải thoát linh hồn con khỏi

lưỡi đao nghiệt ngã”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.