ĐƯỜNG MÒN - Trang 284

khô. Ra đến ngoài, hắn mới biết đêm qua có tuyết rơi. Khi thấy
tấm chăn trắng khổng lồ sáng lấp lánh phủ lên vườn tược, cây
cối, Lee bất giác bật cười. Thảo nào đêm qua lạnh như dưới mồ.

Hai tay ôm ngang người, hắn lúi húi len lỏi trong vườn, mấy

ngón tay lướt trên rào chắn lạnh ngắt. Thi thoảng hắn dừng bước
thở ra thật mạnh chỉ để ngắm làn hơi cuồn cuộn bay từ miệng
mình. Má hắn đỏ ửng còn hai bàn tay tê cóng. Chỗ nào cũng thấy
nước nhỏ giọt, vạn vật sáng lung linh trông vừa mong manh, vừa phi
thường. Vì đau nên hắn cúi xuống từ từ, vốc lên nắm tuyết và
nắm thành trái bóng rồi đưa lên sát mắt. Không hiểu sao chỉ nhìn
thôi, Lee đã muốn ăn ngay trái bóng rồi. Hắn mỉm cười, gặm trái
banh từng chút. Hóa ra nó cứng hơn hắn tưởng, vị của nó cũng
không làm hắn hài lòng lắm. Lee hình dung mây cũng có vị giống
vậy. Mảnh vụn từ quả bóng dính vào môi, vào cằm. Nhiễm lạnh,
hắn bắt đầu sổ mũi. Tự cười mình trẻ con, hắn ngắm quả bóng
thêm giây lát rồi vung tay ném mạnh vào gốc cây gần đó.

Khu vườn đẹp rạng rỡ. Với mái hiên và mái nhà trắng xoá, ngôi

nhà dù tàn tạ trông vẫn đẹp, như thể người ta chủ động thiết kế như
vậy cho hợp với cảnh vật xung quanh. Với nền là bầu trời u ám và
đầy mây xôm xốp, chốn hoang liêu này giống như đang tỏa sáng.
Sau khi len lỏi qua nhiều đường mòn bị cây cối che khuất, Lee
thấy có dòng nước lạnh buốt đang chảy dọc lưng hắn. Lee không
nhớ rõ họ đến đây bằng cách nào, chỉ biết có ông già, xe ngựa,
ngôi làng và con đường gập ghềnh. Tuy nhiên, nhất định trước đó
Wild và hắn đã vào vườn này rồi. Chết thật, hắn quên phắt
Wild. “Thể nào anh ấy cũng thích cảnh này cho xem”. Vừa lẩm bẩm
một mình, hắn vừa hớn hở lên bậc tam cấp sứt sẹo, băng qua bếp
và hành lang đến phòng Wild. Trước khi vào, hắn dừng trước cửa
nghe ngóng. Lee biết cảnh lạ bên ngoài sẽ khiến anh vui hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.