ĐƯỜNG MÒN - Trang 32

Mãi rồi Lee cũng đứng lên, rờ rẫm khắp người khách lạ từ trên

xuống, đoạn đẩy anh ngồi xuống ghế. Mùi bụi phấn và rượu
thoảng từ cơ thể anh ta. Lee chộp lấy túi của Wild và dốc tuột lên
giường:

- Ấy chớ...

- Câm ngay.

Bông băng, đồ lót, ống tiêm, một bàn chải răng, mấy ống

thuốc tiêm, mấy cục bông vo viên và khoảng chục lọ thuốc va vào
nhau lanh canh khi lăn xuống nệm, giống âm thanh của nữ trang
rẻ tiền. Lee đứng ngây ra, không biết phải làm gì.

- Chắc nhìn qua cậu cũng rõ. Tôi là... bác sĩ.

- Chỉ cần nhìn túi thuốc tôi phải tin anh là bác sĩ ư? Bác sĩ gì mà

không có giày mà đi!

- Nghe này, ta phải ra khỏi đây. Chủ nhà trọ muốn tôi đưa cậu đi

ngay đêm nay, nếu không bà ta sẽ gọi cảnh sát. Mụ ấy điên rồi.

Người này già hơn Lee nhiều. Anh ta chừng năm mươi tuổi và nét

mặt lộ rõ vẻ chán chường. Đôi nét tuấn tú còn vương lại, giống
miếng giẻ phất phơ từ chiếc áo vốn rất đẹp khi còn mới. Lee chờ
một động thái hợp lý đưa thế giới quen thuộc của hắn trở về.
Người lạ sốt ruột ngồi cắn móng tay và gác bàn chân trần bên
này sang đầu gối bên kia. Lee ưỡn lưng cho thẳng:

- Sao tôi đến được đây?

- Rõ ràng có kẻ quẳng cậu vào nhà này.

- Anh nói thế nghĩa là sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.