ĐƯỜNG MÒN - Trang 47

như sợi chỉ màu được dệt thêm vào tấm vải của gia tộc mà không ai
bàn cãi gì.

Khi còn là cậu bé kháu khỉnh, lão thường nghe phụ nữ trong nhà

hát các bài ca về quỷ dữ, tình yêu thương, về rừng, biển và máu. Lời
các bài hát ấy cảnh báo người ta nên tránh xa người Do Thái, đặc
biệt là Lễ Quá hải (nghi lễ do người Do Thái tổ chức nhằm ghi nhớ
ngày tổ tiên họ rời Ai Cập) bởi ai cũng biết họ sẽ dốc ngược trẻ em
Cơ đốc trên các hũ lớn rồi cắt cổ chúng bằng dao chọc tiết lợn
lấy máu uống. Lão tin địa ngục là có thật. Nhờ mấy bà dì khó tính,
lão cũng biết mọi chi tiết về các thánh. Chẳng hạn thánh Dreux là
vị thần bảo hộ những người bị gãy xương, những ai làm chủ quán cà
phê đồng thời là vị thần của sự xáo trộn. Chẳng hạn thánh Nicholas
từng hồi sinh ba đứa trẻ bị giết và bị dìm vào vại nước muối.
Chẳng hạn thánh Francis chuyên bảo hộ người bị số mệnh bắt phải
chết trong cô độc.

Những kiến thức ấy như món quà của tình yêu thương. Dù chưa

bao giờ khẳng định niềm tin với những dấu hiệu mà bà con họ mạc
lão khăng khăng là ở góc trời nào cũng có, lão Josef vẫn thấy khó
lòng bỏ qua chúng. Ít nhất, chúng cũng khiến người đời tin những
lo lắng vô cớ của họ không hẳn là vô cớ. Đồng thời, chúng giúp tạo
nên bức tường thành tưởng tượng mà người ta tin sẽ giúp chống đỡ
thảm họa sắp xảy ra. Suy cho cùng, những nỗi sợ không tên vẫn có
uy lực riêng của chúng. Dù đã nhiều năm không gặp lại các bà cô bà
dì, lão vẫn hình dung họ không khác hai mươi năm trước: suốt ngày
lê dép lẹp kẹp khắp nhà, suốt đời bị ám ảnh bởi những chứng bệnh
vặt không rõ nguồn gốc.

Chiếc lá trà biến xuống bề mặt ly nước. Lão Josef đoán già

đoán non về người khách sắp tới. Bất giác, lão đưa tay lên gãi mặt
và khoái trá khi nghe tiếng móng tay sục vào gốc đám râu nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.