7
Lee ngồi ủ rũ, dựa vai vào cánh cửa phía sau của xe hơi. Khẩu
súng sẵn sàng trong lòng hắn. Nửa dưới áo thun và cạp quần jeans
của hắn nặng trĩu và âm ấm vì thấm máu của chính hắn. Người
hắn nhẹ bỗng và miệng khô rát. Dù mỗi lần cựa quậy gây đau đớn
kinh khủng nhưng Lee vẫn thường xuyên ngoái đầu nhìn con đường
đang lùi dần phía sau, tuy hắn không biết thực ra mình đang nhìn
cái gì. Wild lái xe ở tốc độ an toàn, không có gì phải sợ. Tuy nhiên,
từ sau vụ tai nạn ấy, dù chưa học lái xe bao giờ nhưng mỗi khi ngồi
trong xe, Lee cứ nhấn bàn chân xuống sàn xe như đang tìm bàn
đạp thắng.
Trong xe sực nức mùi thức ăn mua sẵn mang về dùng ngay.
Mấy vỏ bịch khoai tây chiên nhét vội vào khe giữa bảng điều khiển
và kính chắn gió phía trước. Vài chai nước ngọt rỗng lăn lông lốc
trên sàn xe. Quần áo, sách vở bừa bộn khắp hàng ghế sau. Tay
cầm của cánh cửa rung lọc xọc bên cạnh hắn như thể sắp long ra
đến nơi. Lee phải chuyển vào ngồi ở giữa ghế vì sợ cửa bất thần
bung ra dù xe chỉ chạy ở tốc độ tối thiểu. Cái cặp đựng tiền dựng
trên sàn xe. Chốc chốc, Lee lại thúc nhẹ bàn chân vào đó để chắc
chắn nó chưa bay hơi mất.
Không ai nói với nhau câu nào trong lúc xe họ băng qua khu ngoại
ô với bao nhà máy, xí nghiệp ngổn ngang. Nhiều cơ sở có hàng rào,
nhưng cũng có nhiều nơi bỏ hoang, đổ nát. Ống khói nối nhau
hiện ra, cái thì nhả khói, cái phun ra hơi nước. Một cô gái đứng khép
hai đầu gối thật chặt trong bến xe buýt có mái che. Gió lạnh thổi
một tờ báo trải rộng áp chặt vào hàng rào đan bằng dây kẽm. Xe họ
đi gần hết khu ngoại ô. Các tòa cao ốc thấp hơn, xuất hiện thưa